Âm trong lời nói của thím Lâm còn chưa rơi xuống, Lương Thần liền “bốp” khép văn kiện lại, giọng nói của anh, nháy mắt liền trầm thấp xuống: “Rốt cuộc một đám các người xảy ra chuyện gì, ngay cả một người cũng không trông chừng được?”
“Không... Không phải... Là có một vị tiểu thư tới đây tìm Cảnh tiểu thư, không biết nói cái gì với Cảnh tiểu thư, Cảnh tiểu thư bỏ chạy trở về phòng, thay đổi quần áo, chúng ta còn chưa kịp ngăn cản, cô ấy liền lên xe đi với người đó rồi.”
Tiểu thư?
Lương Thần nhíu nhíu mày, hỏi: “Vị tiểu thư kia lái xe tới?”
“Vâng.”
“Đi điều tra băng ghi hình cửa lớn, nhìn xem biển số xe của cô ta là bao nhiêu, nói cho tôi biết.” Lương Thần nói xong, liền trực tiếp cạch cắt đứt điện thoại.
...
Qua khoảng hai phút, di động Lương Thần lại vang lên, là thím Lâm gửi biển số xe đến.
Lương Thần liền gửi biển số xe cho trợ lý của mình, sau đó cầm lấy điện thoại cố định trên bàn làm việc, nhấn một phím, chờ tiếp thông, liền đơn giản rõ ràng nói: “Tra một chút chủ biển số xe này là ai.”
Lúc này đây, Lương Thần cũng không có chờ trợ lý trả lời, liền trực tiếp ném điện thoại xuống.
Lại qua khoảng mười phút, điện thoại cố định của Lương Thần liền vang lên, anh không có dừng lại chút nào cầm lấy điện thoại, tiếp nghe: “Lương tổng, chủ biển số xe kia là một vị tiểu thư tên là Kiều Ôn Noãn.”
Mi tâm Lương Thần càng nhíu chặt.
Kiều Ôn Noãn?
Cô ta tìm Cảnh Hảo Hảo làm cái gì?
“Tra một chút hiện tại xe cô ta ở nơi nào.”
“Vâng, Lương tổng.”
...
Dọc theo đường đi Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn cũng không có nói chuyện gì với nhau, cũng may lúc này cũng không có kẹt xe, chỉ một tiếng, liền đến bệnh viện nhân dân.
Cảnh Hảo Hảo không đợi Kiều Ôn Noãn dừng hẳn xe, liền vội vàng đẩy cửa xe ra, chạy vào tầng khám gấp.
Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa tiến vào phòng bệnh Kiều Ôn Noãn nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên nằm ở trên giường bệnh.
Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.
Trên cổ tay anh, ghim kim tiêm, có chất lỏng chậm rãi đưa vào trong cơ thể anh.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa trong chốc lát, mới mở bước chân, chậm rãi đi vào.
Ngày hôm qua cô ngồi ở trong xe Lương Thần, còn nhìn thấy anh, lúc đó anh chỉ sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, hút từng hơi thuốc, sao chỉ trong một đêm, liền dạ dày xuất huyết vào viện?
Cảnh Hảo Hảo đi đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, đụng đến hai gò má của Thẩm Lương Niên.
Trước kia anh rất thích sạch sẽ, cho tới bây giờ râu trên mặt đều không còn dư lại một mảnh vụn, hiện tại, trên cằm anh, mọc đầy râu ria thô ráp, sờ lên, có chút đâm tay.
Sau khi cô rời khỏi anh, gặp qua anh hai lần, một lần là trên đường cái, một lần chính là ngày hôm qua, hai lần này cô đều không có dũng khí nhìn anh thật tốt.
Lúc này anh hôn mê bất tỉnh nằm ở nơi này như vậy, rốt cục Cảnh Hảo Hảo cũng dám cẩn thận quan sát nhìn anh.
Hóa ra, dáng dấp anh cùng với trong trí nhớ mấy ngày nay của mình giống nhau như đúc.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng xẹt qua cái trán, lỗ mũi, hai gò má của Thẩm Lương Niên.
“Lương Niên, anh nói sao anh lại ngốc như vậy chứ?”
“Vì sao anh phải chà đạp thân thể của mình như vậy?”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng hỏi hai câu, trong giọng nói rõ ràng mang theo chỉ trích thật sâu, nhưng trong thân thể lại tràn ngập đau lòng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên trong chốc lát, mới xoay người, nói với Kiều Ôn Noãn đứng ở cửa