Từ Dung đứng ở cách đó không xa, thấy một màn như vậy, không biết chuyện gì xảy ra, đáy lòng lại bắt đầu khởi động ra một tầng đau lòng và kích động nói không nên lời, từ đầu đến cuối người phụ nữ này đều không có sai, nhưng cố tình, một lần tiếp một lần chịu thương tổn đều là cô, Thẩm Lương Niên phản bội, Lương Thần bức bách... Bọn họ đều là bạn của anh, anh rõ ràng biết hành động của Thẩm Lương Niên và Lương Thần đều là không đúng, nhưng lại không có đứng ở góc độ chính nghĩa, đi làm qua cái gì, nhưng hiện tại, trong nháy mắt đáy lòng anh liền hiện lên một cỗ xúc động, rất muốn làm chút gì vì người phụ nữ này.
Cho nên, Từ Dung cũng không có chờ Lương Thần có phản ứng, cả người đột nhiên liền vọt tới đây, cầm lấy cánh tay Thẩm Lương Niên, giọng nói mang theo một tia kiên quyết nói: “Lương Niên, buông cô ấy ra!”
Thẩm Lương Niên lại cố chấp cầm lấy cổ tay Cảnh Hảo Hảo, không có chút ý tứ muốn buông ra.
Khí lực Từ Dung siết cổ tay Thẩm Lương Niên cũng lớn thêm theo: “Lương Niên, buông tay.”
Ánh mắt Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, em hãy nghe anh nói.”
“Nghe anh nói, nói cái gì? Tôi van anh, anh có thể đừng giống như bây giờ, biến tôi trở thành một kẻ ngốc, còn muốn nói với tôi! Anh muốn nói, nhưng tôi lại không muốn nghe!” Cảnh Hảo Hảo phản ứng kịch liệt hô to một tiếng, sau đó liền quay đầu, hít thật sâu hai hơi, bức nước mắt nơi đáy mắt của mình trở về, sau đó cong khóe môi lên, quay đầu nhìn Thẩm Lương Niên cười cười, giọng nói bình tĩnh tự nhiên mở miệng, nói: “Lương Niên, tôi không hối hận mỗi một chuyện tôi đã làm, bao gồm không hề giữ lại trả giá vì anh, không cầu hồi báo yêu anh sâu đậm, cùng với không chút suy tính vì mình, nghĩa vô phản cố kính dâng hiến cho anh toàn bộ thanh xuân.”
“Hôm nay, tôi bị vạn tiễn xuyên tâm, tôi nhận.”
“Đây là Cảnh Hảo Hảo tôi nhìn lầm, nhìn lầm người, yêu sai người, chẳng trách được người khác.”
“Tôi trả giá cho cô nhiều như vậy, tôi rơi vào kết cục hôm nay, tôi không trách anh, tôi cũng không trách Kiều Ôn Noãn, tôi cũng không oán trách ai.”
“Nhưng Thẩm Lương Niên, anh nhớ kỹ cho tôi --” Cảnh Hảo Hảo chậm rãi thở ra một hơi, nuốt nuốt nước miếng, đáy mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, hiện lên một tầng quyết tuyệt: “Thương tổn qua đi, không còn tha thứ.”
Thương tổn qua đi, không còn tha thứ.
Lúc Cảnh Hảo Hảo nói ra tám chữ này, là hung hăng cắn chặt hàm răng, mỗi một âm, đều là từ trong hàm răng của cô, giống như dùng hết toàn bộ khí lực, hung hăng bị nặn ra.
Tám chữ này, giống như là vô số lợi kiếm bén nhọn, hung hăng đâm xuyên qua thân thể Thẩm Lương Niên, tay anh nắm cổ tay Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt liền không có khí lực.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được khí lực Thẩm Lương Niên lơi lỏng, không chút do dự liền hất tay anh ra, xoay người, nắm cánh tay Lương Thần, không ngừng lại đi ra ngoài đám người