Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, liền nhìn đến gương mặt tuấn tú của Lương Thần kia gần trong gang tấc.
Cô theo bản năng giơ tay lên, đẩy lồng ngực của anh ta ra.
Của cô thắt lưng rất nhỏ, anh hai thủ nắm chặt, liền nắm gắt gao, cô như thế nào cũng giãy không ra.
Anh cảm giác được cô đang đẩy mình, hai tay khẽ dùng một chút lực, cả người cô liền nhào vào trong lòng của anh.
Trái tim của Cảnh Hảo Hảo đột nhiên run lên, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt hùng hổ doạ người của anh, gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống nhau bất cứ lúc nào cũng có thể ăn cô vậy.
Buổi chiều nhóm người vốn là uống một ít rượu, hiện tại lại uống một ít, không tính nhiều, nhưng cũng có chút say, anh mở miệng, liền mang theo mùi hương của rượu nói: “Cảnh tiểu thư, tôi nghĩ, ngày đó rời khỏi khách sạn Tứ Quý, tôi còn thiếu cô một câu...”
Lương Thần cố ý dừng một chút, sau đó để sát vào tai Cảnh Hảo Hảo, từng chữ một nói: “... Chào buổi sáng!”
Cuối cùng hai từ “Chào buổi sáng” anh cố ý nói nhẹ và kéo dài ra, còn mang theo một chút trêu chọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hảo Hảo bị hơi thở nam tính dễ ngửi và mùi rượu của Lương Thần làm cho đỏ bừng lên, trong lòng có chút rối loạn, cô không nhịn được liều mạng giãy giụa, trong lòng còn tức giận mắng một câu: Chào buổi sáng cái đầu của anh đó!
Cô càng là giãy dụa, anh càng là ôm chặt cô vào trong lòng mình, cách quần áo, cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên người của anh, nóng kinh người.
Trong lòng của cô càng kích động hơn, nâng lên lên, nắm lấy cánh tay của anh, vừa ngắt vừa nhéo.
Anh vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn cô bởi vì tức giận xấu hổ mà đỏ bừng mặt, hai mắt của cô, khi ánh sáng chiếu xuống, ánh lên một tầng tia sáng như ngọc lưu ly, gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng của anh theo đó liền nổi lên một sự rung động không thể kìm chế, hình ảnh một đêm kia hai người họ không ngừng quấn quít triền miên với nhau đang xoay quanh trong đầu của anh, anh không kìm được cúi đầu, để sát vào cô.
Cô cảm giác được hơi thở của anh, mang theo một chút nóng bỏng, dần dần tới gần, cô luôn không nói thích tục, phẫn nộ nhìn anh, thốt ra từ ngữ mắng người ở trong đầu của mình trong đầu: “Cút ngay, đồ thần kinh, buông tôi ra, đồ vô lại...”
Mắng chửi người cũng mắng không có chút lực nào thật đúng là giống như gương mặt, chính là tiểu bạch thỏ mềm mại đáng yêu.
Lương Thần có chút buồn cười nhếch môi, giơ tay lên, nhìn bông tai ngọc tròn ở vành tai của cô.
Cảnh Hảo Hảo mạnh mẽ nghiêng đầu ra chỗ khác, tránh tay anh.
Lương Thần cười khẽ một chút, sau đó vươn tay, nắm cằm của cô, nâng mặt của cô mặt lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt trắng đen rõ ràng của cô, nói: “Em thật sự cho là tôi không nhớ rõ chuyện đêm hôm đó sao?”
Trong lòng Cảnh Hảo Hảo run lên, thì Lương Thần đã nói tiế[, giọng nam trầm thấp mà lại sâu lắng, mang theo một sự hàm súc không nói nên lời, khiến cho người nghe không nhịn được tim đập nhanh: “Từ lúc nhìn thấy mặt em, thì em chính là dùng loại ánh mắt câu người này để nhìn tôi, chẳng lẽ em muốn cùng tôi...”
Lương Thần cảm giác được cơ thể của Cảnh Hảo Hảo, bởi vì lời nói của anh, mà run rẩy, anh cố ý dừng một chút, mới đem lời nói vừa này nói hết: “... Ôn lại giấc mộng buổi tối của mấy ngày hôm trước sao? Thật sự tôi không ngại... Nói thật, ta vẫn còn nhớ nhung, nếu em không từ chối, ở trong này, ngay bây giờ, tôi có thể thỏa mãn em...”