Cảnh Hảo Hảo nhìn màn hình di động, cứng ngắc không có nhận điện thoại, một lát sa, di động của cô lại vang lên, Cảnh Hảo Hảo liền trực tiếp tắt máy.
...
“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.”
Thẩm Lương Niên nghe được lời nói máy móc trong điện thoại, thần thái mệt mỏi bỏ tay giơ di động xuống, đứng ở trước cửa sổ, đốt một điếu thuốc.
Kiều Ôn Noãn làm xong cơm đi ra từ trong phòng bếp, lúc đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lương Niên tiêu điều đứng ở nơi đó, yên lặng hút thuốc.
Không biết anh hút bao nhiêu, trong phòng tràn ngập đều là mùi thuốc lá sặc người, thậm chí cả người Thẩm Lương Niên cũng vừa hút thuốc, vừa cúi người ho khan.
Kiều Ôn Noãn đứng ở cửa nhìn bóng dáng Thẩm Lương Niên trong chốc lát, mới lấy hết dũng khí đi vào, sau đó nhẹ nhàng dừng ở bên người Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, cướp đi thuốc trong tay Thẩm Lương Niên, nói: “Đừng hút, không tốt cho thân thể.”
Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của Kiều Ôn Noãn, tiếp tục cầm lấy hộp thuốc lá trên cửa sổ ban công, mở ra, phát hiện bên trong lại có thể không còn, Thẩm Lương Niên cúi đầu, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, giọng nói thấp đến có chút dọa người: “Kiều Ôn Noãn, rốt cuộc cô cho tôi uống cà phê có bỏ gì vào bên trong?”
Kiều Ôn Noãn đứng ở một bên, không có lên tiếng.
Thẩm Lương Niên đột nhiên dùng lực siết chặt hộp thuốc lá, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi, cô thật giỏi, vậy tôi và Hảo Hảo hoàn toàn xong rồi, cô đã hài lòng chưa?”
Thẩm Lương Niên nói xong, liền hít một hơi thật sâu, toàn thân đều bắt đầu run rẩy lên theo.
Kiều Ôn Noãn nhìn có chút sợ hãi, nhưng một lát sau, vẫn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thẩm Lương Niên: “Em nấu cháo, anh đã rất lâu chưa ăn gì, đi ăn một chút gì đi, dạ dày anh vẫn không tốt.”
“Đừng chạm vào tôi!” Thẩm Lương Niên đột nhiên phản ứng kịch liệt hất cánh tay Kiều Ôn Noãn ra.
Lực đạo của anh có chút lớn, hất cả người Kiều Ôn Noãn chợt lui về phía sau, cái trán không cẩn thận liền đụng vào góc bàn, rất nhanh có máu tươi sềnh sệch chảy xuống dưới.
Nhưng mà, Kiều Ôn Noãn lại không có khóc, cũng không có nâng tay lên đi lau máu trên mặt mình, chỉ cố chấp mím môi, nhìn Thẩm Lương Niên.
Nhưng Thẩm Lương Niên nhìn thấy cái trán cô đổ máu, cũng không có quan tâm, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn, đáy mắt đỏ đến có chút dọa người.
Kiều Ôn Noãn nhìn có chút sợ hãi, cô chưa từng gặp qua Thẩm Lương Niên như vậy, cô theo bản năng lui thân thể về sau, hô một câu: “Lương Niên.”
“Đừng gọi tôi!” Thẩm Lương Niên như là bị cái gì kích thích, đột nhiên vọt tới phía trước, hai tay hung hăng bóp cổ Kiều Ôn Noãn, dùng hết toàn bộ khí lực.
Kiều Ôn Noãn nháy mắt liền không thể hô hấp, chưa đến một lát mặt của cô đã bị nghẹn đỏ bừng, trong cổ họng như bắt lửa, nóng đau dữ dội, cô nâng tay lên, giãy dụa suy nghĩ muốn gỡ tay của Thẩm Lương Niên ra, nhưng lại không thể chống cự nổi khí lực của đàn ông, đến cuối cùng, cô chỉ có thể đạp chân, để giảm bớt khó chịu do hít thở không thông gây đến mình.
Cô thương anh như vậy, mà hiện tại anh thật sự muốn sống sờ sờ bóp chết cô ư?
Trước mắt Kiều Ôn Noãn bắt đầu biến thành màu đen, nghĩ nghĩ, nước mắt liền rơi xuống dưới.
Thẩm Lương Niên cảm nhận được trên mu bàn tay truyền đến ướt át, lúc này mới phát hiện chính mình đã làm gì, anh nhìn Kiều Ôn Noãn hấp hối, đột nhiên liền buông lỏng khí lực ra, cầm lấy bả vai của cô, kéo cô lên, loạng choạng hung hăng đụng vào trên hộc tủ phía sau lưng.