Qua còn chưa đến nửa phút, trong túi Hà Nam Nam liền truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Hà Nam Nam nhẹ nhàng nhíu mi tâm, theo bản năng nhìn về phía di động trong tay Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo mặt mang mỉm cười mở miệng nói với Hà Nam Nam: “Cô không định mở di động ra, nhìn một chút sao?”
Đáy lòng Hà Nam Nam mơ hồ đã đoán ra cái gì, cô ta dừng một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn tâấy trên màn hình di động của mình, biểu hiện là số điện thoại Lương Thần mà mình đã lưu.
Cảnh Hảo Hảo giơ di động của mình lên trước mặt Hà Nam Nam, Hà Nam Nam nhìn số điện thoại của mình biểu hiện phía trên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi đi.
Cảnh Hảo Hảo hơi thẳng lưng của mình, nhìn chằm chằm Hà Nam Nam, mở miệng, nói: “Hiện tại, cô hẳn là đều đã rõ ràng đi? Từ đầu đến cuối, người gửi tin nhắn với cô, đều là tôi, không phải người đàn ông phía sau tôi, số điện thoại lúc trước anh ấy nói cho cô biết, là của tôi. Hiện tại tôi cho cô một lời khuyên, đừng nhớ thương đồ của người khác, giành được thì coi như tiện của cô có bản lãnh, nếu giành không được, làm không tốt, cuối cùng là chính mình giông như thằng hề, bị người đùa bỡn!”
“Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, cho nên, Hà Nam Nam, gặp sau!”
Lời nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa hoàn toàn hạ xuống, Hà Nam Nam liền quay đầu, nâng tay lên, lau khóe mắt của mình, chạy về phía đường phố đối diện.
Cảnh Hảo Hảo nhìn bóng dáng Hà Nam Nam, khóe môi nhịn không được câu lên, cô xoay qua, có chút đắc ý hỏi Lương Thần đứng sau lưng: “Thế nào? Nhìn em có soái hay không?”
Lúc này Lương Thần mới hiểu được, liên hệ với anh trong miệng Hà Nam Nam, là từ chuyện Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn này, anh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi dưới đáy lòng, sau đó nhìn Cảnh Hảo Hảo che chở chính mình như là đang che chở đồ trân quý, che ở trước mặt anh, thần thái đúng lý hợp tình nói chuyện với Hà Nam Nam, cả người nhịn không được hơi có chút thất thần.
Đến hiện tại anh và Cảnh Hảo Hảo, còn chưa mở miệng nói hợp lại.
Gần đây, anh vẫn đều đang do dự, chính mình có nên mở miệng trước hay không.
Nhưng vừa nghĩ đến, lúc trước chính mình ở dưới tình huống lo được lo mất, không có tin tưởng như vậy, nói chia tay với cô, anh liền cảm thấy có chút khó có thể mở miệng.
Nhưng vừa rồi cô lại có thể ở ngay trước mặt Hà Nam Nam, nói, đàn ông là phải theo đuổi giống như cô vậy?
Những lời này của cô, là ý tứ gì?
Cô đang theo đuổi anh?
Trong đầu Lương Thần nhanh chóng chuyển động mấy tin tức này, có một tầng một tầng vui sướng, bắt đầu khởi động ở trong trái tim của anh, kinh hỉ đến quá mức bất ngờ không kịp phòng như vậy, làm cho anh có chút không dám tin tưởng, anh chỉ có thể liều mạng kiềm chế kích động nơi đáy lòng của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thật sâu.
Cảnh Hảo Hảo vui vẻ phấn chấn đòi hỏi khen tặng với Lương Thần, lại không nghĩ rằng đổi lấy là trầm mặc của anh, hơn nữa ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, có chút quỷ dị.
Cảnh Hảo Hảo nhíu mày một chút, ý cười nơi khóe môi đều thu hồi, cô hơi tránh né tầm mắt của Lương Thần một chút, vòng vo đảo mắt hạt châu, sau đó, nửa hay nói giỡn cười khanh khách với Lương Thần nói: “Thực đáng tiếc, anh lại ít đi một chuyện đáng giá khoe khoang.”
Lương Thần thu liễm thần thái nơi đáy mắt của mình một chút, ngữ khí có chút khinh thường: “Anh cần dùng một phụ nữ để khoe khoang chính mình sao?”
“Đương nhiên cần!” Cảnh Hảo Hảo theo lời nói của Lương Thần, nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra: “Ví dụ như hiện tại chuyện em theo đuổi anh này, cũng rất đáng giá để khoe khoang!”