Không ít người thổn thức, Cảnh Hảo Hảo thật sự là một người phúc khí, đi một Thẩm Lương Niên đồng khổ, đến đây một Lương Thần tốt hơn.
Đương nhiên, những lời thổn thức này, cũng rơi vào trong tai Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn là ở trong toilet quán cà phê dưới lầu công ty giải trí TS nghe được tin tức này, tấm ngăn toilet, là chế tạo từ gỗ, hiệu quả cách âm rất kém cỏi, mấy nữ minh tinh bình thường trong công ty giải trí TS, ở nơi này dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị, đánh giá hôn sự của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.
“Thật sự rất không ngờ, Cảnh Hảo Hảo - nữ minh tinh hạng ba như vậy, không có gì khác biệt với chúng ta, lại có thể có một ngày gả vào hào môn làm quý phu nhân.”
“Cho nên nói, phụ nữ đều phải là bụng không thua kém, nghe nói là đã mang thai, kết hôn vì con.”
“Đó cũng là Lương Thần muốn kết hôn, bó lớn nữ minh tinh mang thai muốn leo lên, nhưng có bao nhiêu người sau khi không công sinh đứa nhỏ, không chiếm được một chút ưu việt, một nữ minh tinh Hongkong, trước đó không lâu sinh cho một phú hào ba đứa con trai, cuối cùng không phải vẫn là kết cục huyên náo chia tay ư.”
“Mặc kệ nói như thế nào, chính là Cảnh Hảo Hảo mệnh tốt...”
...
Giọng nói đó dần dần biến mất không thấy, Kiều Ôn Noãn ngồi ở trên bồn cầu, cả người sững sờ hơn nửa ngày, mới chậm rãi đứng lên.
Cảnh Hảo Hảo quả nhiên rất phúc khí... Sau khi mang thai đứa nhỏ, liền có thể kết hôn vì con, mà cô thì sao?
Người cô yêu, đang suy nghĩ hết mọi biện pháp, trốn tránh cô khắp nơi.
Chỉ là... Bắt đầu từ giờ phút này, cô nghĩ, sau khi Thẩm Lương Niên nhìn thấy cô lần nữa, cũng sẽ không dám không chút lưu tình đẩy cô ra đi?
Kiều Ôn Noãn lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa toilet ra, đứng ở trước bồn rửa tay, chậm rãi rửa sạch sẽ tay của mình, sau đó đối diện gương, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt bên trong, nhìn trong chốc lát, liền mở túi xách mang theo bên mình ra, bắt đầu chậm rãi trang điểm.
Kiều Ôn Noãn trang điểm rất cẩn thận, chưa đến chốc lát, một gương mặt tinh điêu ngọc trác, liền sinh ra dưới tay cô ta.
Kiều Ôn Noãn đối diện gương chuyển trái phải hai vòng, phát giác không có gì khác thường, lúc này mới nhấc túi xách của mình lên, chân thành đi ra quán cà phê, lên xe của mình.
Kiều Ôn Noãn lái xe, vòng quanh trong trí nhớ của mình những nơi Thẩm Lương Niên sẽ đi, tìm từng nhà, cuối cùng, cô là gặp được Thẩm Lương Niên ở cửa “Lưu Quang Tuế Nguyệt”.
Sau khi công ty Thẩm Lương Niên bán trao tay, chỉ phụ trách một phần nghiệp vụ rất ít, đêm nay đúng lúc cùng nhau ăn cơm, uống rượu với một khách hàng cũ.
Trước kia anh, uống rượu ngàn chén không say, giống như là uống nước lạnh, hiện tại anh, chỉ uống hai ly, liền cảm giác được trong dạ dày truyền đến nóng rát.
Anh vẫn cố nén đau đớn, nói đông nói tay với khách hàng cũ, thật vất vả chấm dứt, anh đứng ở dưới đèn nê ông của “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, khách sáo bắt tay tạm biệt khách hàng cũ, nhìn xe của khách hàng cũ dần dần lái đi, anh mới ôm bụng, sắc mặt tái nhợt xoay người, đi vào “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.
Ở trong không gian toilet nhỏ hẹp, anh cúi người, ói ra hồi lâu, rốt cục ổn định thích hợp được một chút, anh mới kéo cửa ra, như là người không có việc gì đi ra, không khác gì bình thường, súc miêng, rửa tay, sau đó rời đi.
Cả người thoạt nhìn, thực không tệ, hoàn toàn không giống như là bộ dáng bị ung thư, lúc sinh mệnh đã sắp đếm ngược.
Chỉ là, vào lúc anh lại đi ra cửa “Lưu Quang Tuế Nguyệt” lần nữa, trước mặt chận một người.
Kiều Ôn Noãn trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn giống như cô gái từng trên màn hình, vinh quang xinh đẹp.