“Cô nói tôi mang thai? Sau đó tôi lại sinh non? Tôi có đứa nhỏ?” Kiều Ôn Noãn nhìn chằm chằm y tá, không thể tin tiếp tục hỏi lần nữa.
Y tá nghĩ đến Kiều Ôn Noãn là thương tâm quá độ, mới có thể như thế, có chút cho không đành lòng mở miệng nói với cô lần nữa, cho nên chỉ khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt cả người Kiều Ôn Noãn liền cứng ngắc ngay tại chỗ.
Y tá đợi trong chốc lát, nhìn thấy cô không nói gì, có chút lo lắng mở miệng: “Kiều tiểu thư?”
Kiều Ôn Noãn không có phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm vị trí hư không, vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
“Kiều tiểu thư, cô ổn chứ? Cô đừng quá khổ sở, cô chỉ cần điều trị thân thể thật tốt, khẳng định có thể lại mang thai đứa nhỏ.”
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn y tá một cái, sau đó giống như là choáng váng, nằm trở về trên giường bệnh.
Sinh non... Buổi chiều lúc cô đuổi theo Thẩm Lương Niên, đột nhiên bụng quặn đau dẫn đến xuất huyết rất nhiều, hóa ra là chảy mất đứa bé của cô!
Đứa nhỏ?
Cô nhớ rõ cô và Thẩm Lương Niên vẫn đều tránh thai... Kiều Ôn Noãn nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến, hơn hai tháng trước, Thẩm Lương Niên ở quán bar uống rượu say mèm, nhân viên trong quán bar gọi điện thoại cho cô, cô đi đón anh, sau đó...
Một đêm kia, Thẩm Lương Niên là xem cô thành Cảnh Hảo Hảo, muốn rất cấp bách, cô thích anh như vậy, tự nhiên luyến tiếc phản kháng, cho nên hoàn toàn không có làm biện pháp gì.
Cho nên, đứa nhỏ chính là vào lần kia?
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới lên tiếng, hỏi: “Đứa nhỏ mấy tháng?”
“Hơn hai tháng.”
Kiều Ôn Noãn nghe ba chữ này, đột nhiên liền câu môi nở nụ cười.
Y tá đứng ở một bên, nhìn thấy liền có chút sợ hãi.
Kiều Ôn Noãn lại ngẩng đầu, cười càng ngày càng sáng lạn, cười đến cuối cùng, liền phát ra âm thanh khanh khách, nước mắt dọc theo đường nét của cô, chậm rãi chảy xuống dưới.
Cô vẫn cười, vẫn cười, cười đến cuối cùng, đột nhiên liền khóc lên.
Sao cô lại mang thai chứ? Cô mang thai, vậy vì sao cô lại không có một chút cảm giác nào?
Nếu cô biết cô mang thai, cô cần gì phải đi tìm Cảnh Hảo Hảo, cô cần gì nghĩ hết biện pháp càng kéo càng xa quan hệ của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, cô cần gì phải đụng vào xe của Cảnh Hảo Hảo?
A, đúng vậy, là chính cô đi đụng vào xe cô ta, sao lúc ấy cô lại nóng đầu, đi đụng vào xe cô ta chứ?
Nếu cô không đụng vào, đứa nhỏ của cô sẽ không mất đi...
Kiều Ôn Noãn, mày rõ ràng biết chuyện đó là không nên làm, nhưng mày lại cố tình biết rõ còn cố phạm, đến cuối cùng, nháo chính mình đến trình độ mất nhiều hơn được này.
Y tá nghe tiếng cười của Kiều Ôn Noãn biến thành tiếng khóc, tâm cả người cũng chua xót lên theo: “Kiều tiểu thư, cô cũng đừng quá khổ sở, vào lúc cô giải phẫu, Thẩm tiên sinh vẫn luôn canh giữ ở bên người cô, ngài ấy vừa mới trở về, nói là đi lấy một ít quần áo tắm rửa, cô xem ngài ấy đối với cô rất tốt... Tương lai khẳng định còn có thể có đứa nhỏ khác...”
Kiều Ôn Noãn lại khóc càng lợi hại hơn.
...
Mười một giờ, Thẩm Lương Niên về tới bệnh viện.
Lúc này Kiều Ôn Noãn đã ngừng khóc, không khác gì với bình thường, nằm ở trên giường bệnh không có một chút tinh thần.
Y tá nhìn thấy Thẩm Lương Niên tiến vào, lập tức thức thời rời đi.
Trong toàn bộ phòng bệnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Lương Niên đặt quần áo tắm rửa của mình ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống, nâng tay lên, che mặt mình, trầm mặc trong chốc lát, nâng tay lên, hỏi: “Đêm tôi uống rượu say ở Golden Age, em đưa tôi đi, mang thai?”