Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thẩm Lương Niên một thân tây trang màu trắng, tuấn dật nho nhã đi lên từ sau sân khấu.
Tư thái anh thong thả đứng ở trên sân khấu, bởi vì ngày đặc thù hôm nay, trải qua ăn mặc đặc biệt, cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang.
Hai MC đứng một trái một phải ở bên cạnh Thẩm Lương Niên, đầu tiên là khen Thẩm Lương Niên một trận, nam MC cũng theo sau mở miệng hỏi: “Trước khi cô dâu tiến vào, chúng ta phải hỏi chú rể vài vấn đề trước.”
Nữ MC tươi cười sáng lạn nói: “Được rồi, tôi sẽ không khách khí, vào ngày vui vẻ như vậy, chú rể cũng không thể rất keo kiệt, thân là chú rể, lúc này tâm tình như thế nào?”
Thẩm Lương Niên đối mặt khách mời toàn trường, không có chút khẩn trương, bình tĩnh đứng ở nơi đó, bình tĩnh tự nhiên mở miệng nói về phía microphone nam MC đưa tới, nói: “Thực kích động, thật cao hứng, cũng thực cảm tạ các vị khách và ủng hộ của truyền thông.”
Nam MC lấy microphone đến bên môi của mình, liền hỏi: “Vậy chú rể có lời gì muốn nói với cô dâu trong ngày vui lớn như vậy không?”
Thẩm Lương Niên cũng không có sốt ruột mở miệng, chỉ là mặt mang mỉm cười nhìn một vòng khách mời toàn trường, cuối cùng tầm mắt liền dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên có chút nhu hòa, yên lặng hai giây, mới chậm rãi mở miệng: “Anh vẫn luôn rất muốn cưới em làm vợ, mặc kệ là kiếp này, hay là kiếp sau.”
Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên yên lặng đọc hai chữ cuối cùng ở đáy lòng, sau đó liền bất động thanh sắc chuyên tầm mắt, mặt mang mỉm cười, thoạt nhìn như là thực chờ mong cuộc hôn lễ này.
Cảnh Hảo Hảo im lặng ngồi ở bên người Lương Thần, nhìn Thẩm Lương Niên trên sân khấu, cánh môi gắt gao mím một chút.
Anh vẫn luôn rất muốn cưới em làm vợ, mặc kệ là kiếp này, hay là kiếp sau...
Đây là lời hứa Thẩm Lương Niên từng hứa với cô.
Thời gian qua cảnh vật đổi, vật đổi sao dời, vẫn là lời nói giống như vậy, nhưng lại thay đổi người.
Lần đầu gặp nhau, cô vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, một cơn lũ lụt mang đi cha mẹ cô, cô bàng hoàng bất lực được cha anh ta mang trở về nhà, khi đó anh ta vừa mới kết thúc kỳ thi trung học, chơi đùa về nhà với một đám bạn bè, trong tay cầm hoa sen hái xuống từ trong hồ nước, thấy cô đỏ mắt, liền đưa đóa hoa sen đó tới trên tay cô, cười nhàn nhạt với cô: “Tặng em.”
Chính là bắt đầu từ một khắc kia, kéo ra anh và cô dây dưa mười năm.
Mười năm... Suốt mười năm, nhưng vào giờ phút này, phải hoàn toàn vẽ lên một dấu chấm tròn.
“Oa, chú rể thực lãng mạn, có đúng không?” Nữ MC trên sân khấu nghe được lời nói của Thẩm Lương Niên, vẻ mặt kích động hét lên một tiếng.
“Chính xác mà nói, phải là vừa lãng mạn lại rất thâm tình!” Nam MC bổ sung một chút, liền nói: “Được rồi, hiện tại thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta nên đi vào khâu kế tiếp, đó chính là cho mời cô dâu tiến vào!”