Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



“507.”



“Ừ.” Bước chân Lương Thần vội vàng tiến vào khách sạn, nhìn thấy cửa thang máy đứng xếp rất nhiều người, trực tiếp đi đến cầu thang bên cạnh, một bước hai bậc thang, đi một hơi đến tầng năm.



...



Cảnh Hảo Hảo cắt đứt điện thoại, vừa định nhìn xem hiện tại Tiên nhi ra sao, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.



Cô vội vàng kéo cửa ra, nhìn thấy Lương Thần thở hổn hển đứng ở ngoài cửa, bởi vì chạy nhanh, trên trán tuấn dật phi phàm treo một tầng mồ hôi mỏng.



Cô vừa mới cúp điện thoại, anh liền đến... Chẳng lẽ qua lâu như vậy, anh vẫn còn ở dưới lầu, chưa từng rời đi?



Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi chậm một nhịp.



Lương Thần không có nhận thấy được khác thường của Cảnh Hảo Hảo, ổn định hô hấp, hỏi: “Người đâu?”



“Ở bên kia.”



Ngón tay Cảnh Hảo Hảo chỉ giường bên trong.



Lương Thần sải bước đi qua, lúc này Tiên nhi đã đau đến hôn mê, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh.



Lương Thần không nói hai lời vươn tay, dễ dàng ôm lấy Tiên nhi: “Hiện tại phải lập tức đi bệnh viện.”



“Tôi đi với anh.” Cảnh Hảo Hảo lung tung mở ngăn tủ ra, cầm một áo dệt kim hở cổ tay ngắn từ bên trong ra, tùy ý mặc lên người của mình, sau đó cầm túi tiền và di động, đi theo Lương Thần vội vàng ra khỏi phòng.



Bước chân Lương Thần đi được rất nhanh, Cảnh Hảo Hảo một đường chạy chậm theo, vội vàng đi xuống lầu, Lương Thần nhét Tiên nhi vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó lập tức lên xe.



Cảnh Hảo Hảo cũng vội vàng tiến vào trong xe, trong nháy mắt đóng cửa xe, Lương Thần liền muốn khởi động xe.

Ảnh Thị Thành rừng núi hoang vắng, đến ban đêm, hoàn toàn không có chiếc xe nào, đường thông suốt, Lương Thần chạy xe đến tốc độ nhanh nhất.



Vốn đến thành phố Giang Sơn cần ít nhất hai tiếng rưỡi đường xe, bị anh dùng tốc độ cực hạn, chỉ dùng một tiếng liền tới.



Đến bệnh viện, Lương Thần ôm lấy Tiên nhi, trực tiếp đi đến phòng cấp cứu.



Cảnh Hảo Hảo rút chìa khóa xe, khóa xe, vội vàng đuổi kịp.



Đợi lúc cô đi vào, Lương Thần đã không còn ở đại sảnh khám âấp, Cảnh Hảo Hảo chạy đến trước lễ tân, hỏi có một người đàn ông ôm một cô gái tiến vào không, y tá suy nghĩ một chút, nói cho cô biết: “Lên tầng ba, hẳn là vào phòng cấp cứu.”



Cảnh Hảo Hảo một đường chạy chậm đi tới tầng ba, sau đó đúng lúc nhìn thấy cửa cấp cứu đóng lại.



Lương Thần nghe được tiếng bước chân, quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, không có hé răng, bởi vì ôm một người chạy qua lại, trong ngực anh mệt đến phập phồng không ngừng.



...



Ban đêm bệnh viện rất yên tĩnh, hai người Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần ngồi ở ghế ngồi trên hành lang dài ngoài cửa phòng cấp cứu, cũng không có trao đổi gì.



Cảnh Hảo Hảo nắm di động trong tay, khẩn trương đến có chút đứng ngồi không yên.



Qua không biết bao lâu, Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã mười một giờ rưỡi, quay đầu nói với Cảnh Hảo Hảo bên người: “Anh giúp em đặt một phòng khách sạn, em liền đi ngủ trước đi, nơi này có chuyện gì, anh coi chừng là được rồi.”



Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu.”



Lại đợi khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ áo blouse trắng đi ra từ bên trong: “Các người là bạn của người bệnh?”



Cảnh Hảo Hảo đứng lên, Lương Thần vẫn trấn định ngồi ở trên chỗ ngồi.



“Người bệnh không có gì trở ngại, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, về sau ăn ít thực phẩm cay đi, các người xuống lầu nộp phí thủ tục nằm viện, qua 24 tiếng nếu không có chuyện gì, liền có thể xuất viện.”



“Cám ơn bác sĩ.” Cảnh Hảo Hảo vừa định tiếp nhận đơn nằm viện trong tay bác sĩ, Lương Thần liền giành trước một bước đứng lên, rút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK