Không vì cái gì khác, chỉ vì cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo cự tuyệt, dứt khoát trực tiếp, không lưu tình chút nào.
Thẩm Lương Niên đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình trên mặt cũng không bởi vì Cảnh Hảo Hảo cự tuyệt mà có quá nhiều xấu hổ và chật vật, chỉ dùng một đôi mắt, bình tĩnh nhìn Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt giống như lúc trước, ôn nhuận rõ ràng.
Sau một lúc lâu, anh vươn tay, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo: “Nơi này không dễ đón xe, anh đưa em trở về.”
Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, nhanh mà tàn nhẫn hất cánh tay Thẩm Lương Niên ra, lúc này đây cô không có hé răng, chỉ xoay người, đi đến phía trước dọc theo đường phố.
Thẩm Lương Niên lại vươn tay một lần nữa, bắt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo, anh không nói được một lời trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo đến cửa xe, nhét cô vào.
Cảnh Hảo Hảo gặp Thẩm Lương Niên vốn bình tĩnh, nháy mắt liền biến thành tức giận: “Thẩm Lương Niên, anh muốn làm cái gì?”
Thẩm Lương Niên cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ với lời của cô, chỉ im lặng không lên tiếng cài dây an toàn lại cho cô.
Tức giận trong ngực Cảnh Hảo Hảo càng lúc càng lớn, đến ngay cả ngữ khí, cũng mang theo một tia tức giận, trở nên có chút run rẩy: “Thẩm Lương Niên, chúng ta chia tay rồi.”
Động tác Thẩm Lương Niên dừng một chút, nâng tay lên, muốn đi đóng cửa xe.
“Thẩm Lương Niên, tôi và anh không có một chút quan hệ.” Cảnh Hảo Hảo căm tức nâng tay lên, trực tiếp cởi dây an toàn, nâng chân lên, một cước đá văng cửa xe Thẩm Lương Niên chuẩn bị đóng lại: “Nếu giữa hai người chúng ta, cứ phải tìm ra một chút quan hệ, đó chính là, tôi và anh là quan hệ người lạ!”
Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền tính toán nhảy xuống từ trên xe Thẩm Lương Niên
Sắc mặt Thẩm Lương Niên ngưng trọng che ở trước cửa xe, không có chút dấu hiệu tránh ra, anh nhìn dung nhan Cảnh Hảo Hảo không có bao nhiêu chệnh lệch trong trí nhớ, tròng mắt đen như mực nhẹ nhàng giật giật, sau đó lẳng lặng mở miệng, như là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, nói: “Hảo Hảo, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.”
Cảnh Hảo Hảo thần thái hơi hơi giật mình, có chút không thể tin rốt cuộc Thẩm Lương Niên nói cái gì, cô nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lương Niên.
Đáy mắt người đàn ông, tràn ngập nghiệp túc, rậm rạp chằng chịt, như là rất hạ quyết tâm.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, kéo kéo khóe môi, nở nụ cười, một lát sau, cô thu liễm ý cười, dời tầm mắt, nhìn đèn đường mờ nhạt cách đó không xa, thản nhiên mở miệng, nói: “Thẩm Lương Niên, đừng khôi hài nữa.”
Thẩm Lương Niên như là không có nghe được trào phúng trong giọng nói Cảnh Hảo Hảo, thần thái không chút sứt mẻ, ánh mắt tựa như dòng suối trong, lẳng lặng nhìn cô: “Hảo Hảo, anh là nghiêm túc, anh nghĩ rất lâu, chúng ta cùng một chỗ lần nữa được không? Bắt đầu lại từ đầu...”
Lúc Thẩm Lương Niên nói tới đây, ánh mắt hơi trở nên có chút đỏ hồng, anh nhớ tới lúc thi tốt nghiệp trung học, mình trở về nhà một lần, lúc đó bệnh nặng cha hơi có chuyển biến tốt một chút, còn lôi kéo anh ngồi ở trong sân uống mấy ly rượu nhỏ, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên, vẫn bận trước bận sau, sau lại bởi vì quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi, anh ôm lấy cô, phóng tới trên giường trong phòng, lúc đi ra, cha ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân hút thuốc, cha nghe được tiếng bước chân, xoay qua, chỉ chỉ ghế trước mặt, ý bảo anh ngồi xuống, sau đó nói: “Lương Niên, Hảo Hảo là đứa nhỏ tốt, trên thế giới này con bé không có người thân nào, nếu cha đi rồi, con chính là chỗ dựa duy nhất của con bé.”