Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Trong toàn bộ quá trình Cảnh Hảo Hảo nghe concert, Lương Thần đều đang phục vụ cô.



Cô há mồm, anh liền nhét đồ ăn, cô duỗi tay, anh liền đưa nước uống lên.



Lúc concert kết thúc, Lương Thần vẫn tiếp tục làm động tác như trước của mình, đầu tiên là đứng lên, thay Cảnh Hảo Hảo mặc áo khoác, sau đó hơi cúi người, cài từng viên nút áo cho Cảnh Hảo Hảo, cầm khăn quàng cổ và mũ, tri kỷ đội cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới nhấc túi giấy đựng áo sơ mi và gói rác to và thức ăn bị Cảnh Hảo Hảo ăn còn lại, xoay người, nói với Thẩm Lương Niên: “Chúng ta đã lâu không gặp, hẳn là nên uống một ly.”



Dừng một chút, Lương Thần liền nói: “Chỉ là hôm nay thời gian không còn sớm, Hảo Hảo còn phải trở về nghỉ ngơi, huống chi...”



Lương Thần nói tới đây, cười cười, thay đổi một lời nói ái muội, nói: “Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, cho nên chúng tôi đi trước...”



Trên mặt Thẩm Lương Niên cũng không có khởi động cảm xúc quá lớn, anh gật gật đầu, vẫn là thần thái bình tĩnh như vậy, mở miệng giọng nói vẫn như nước lặng, không hề gợn sóng: “Gặp sau.”



“Gặp sau.” Lương Thần nói xong, liền ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, xoay người rời đi.



...



Vé vào cửa concert lần này, trong công ty của Thẩm Lương Niên được phát mỗi người một tấm.



Anh vốn không muốn đến, nhưng nhìn thấy Chu Kiệt Luân lại có thể ở trong concert lần này, anh nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo từng rất mê luyến anh ta, nhưng lúc ấy bọn họ nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không thể xem concert.



Lúc ấy anh âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định mang Cảnh Hảo Hảo xem concert của Chu Kiệt Luân một lần, nhưng sau đó khi thật sự có tiền, chuyện này lại bị mắc cạn ở sau đầu.



Hiện tại giai nhân đã không ở bên cạnh, anh lại một lần nữa nhớ tới sự kiện kia, tuy rằng không có giai nhân làm bạn, anh lại vẫn muốn tới nghe một chút.



Chỉ là thật không ngờ, lại có thể chạm mặt Lương Thần và cô ở nơi này.

Cô và anh ta thoạt nhìn rất tốt... Lương Thần cao cao tại thượng kia, buông xuống tất cả cao ngạo và tự đại, cẩn thận đối đãi cô như vậy, so với anh và cô trước kia càng muốn tốt hơn nhiều.



Có một người như vậy, còn thật sự đối với cô tốt như thế, với anh mà nói, hẳn là một chuyện rất đáng để cao hứng.



Anh và cô đã kết thúc, cô không muốn bắt đầu với anh lần nữa, anh là thật sự yêu cô, anh hẳn nên như trên sách viết vậy, thật sự yêu một người, nhìn cô ấy hạnh phúc, bạn cũng sẽ thực hạnh phúc.



Nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, lúc bạn thật sự yêu một người xuất phát từ nội tâm, bạn sẽ phát hiện, cô ấy có người bồi, có người thương, có người yêu, đáy lòng của bạn, hoàn toàn không có một chút chúc phúc thật tình, bạn có, chính là khổ sở và chua sót.



Trước khi Lương Thần rời đi nói cái gì?



** Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng...** Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, thật sự là biểu đạt không che giấu chút nào, mà cô cũng không có cự tuyệt... Cô còn tặng cho anh ta áo sơ mi quý giá như vậy.



Thoạt nhìn bọn họ tốt lắm, tốt lắm...



Nhưng anh thì sao?



Một cô gái tốt như vậy, từng đặt ở trước mặt anh, anh không có quý trọng thật tốt, hiện tại anh lại nhớ nhung muốn chết.



...



Đi ra sân vận động, sắc trời bên ngoài đã tối đen, ngọn đèn chiếu xuống tuyết trắng xóa, có vẻ có chút lạnh.



Bên ngoài chật ních người, Lương Thần thật cẩn thận che chở Cảnh Hảo Hảo, đi vào bãi đỗ xe.



Bởi vì chưa ăn cơm tối, Lương Thần thực tự nhiên vào lúc khởi động xe, mở miệng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”



Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu một chút, cuối cùng đáp về một câu: “Tùy tiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK