Cuối cùng, Lương Thần liền nghiêng đầu, quan sát dung nhan Cảnh Hảo Hảo.
Thật ra mình cẩn thận nhớ nhung khuôn mặt này rất nhiều lần, buổi tối đầu tiên ở khách sạn Tứ Quý, lúc anh tỉnh lại, đã nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Nhưng mà, mỗi lần anh nhìn, cũng sẽ không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn có thể nhìn ra đến một chút cảm giác mới mẻ.
Lương Thần nhìn đến cuối cùng, ngược lại toàn thân giống như là bắt lửa, khó chịu lên, anh liền xoay đầu, thở dài thoải mái mấy hơi, tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình đừng nghĩ loạn ngủ đi.
Đến cuối cùng, đã ngủ như thế nào, Lương Thần ngược lại không biết, chỉ là ở trong giấc mộng, anh thấy một cô gái xinh đẹp, nằm ở bên người anh, nhu thuận mà mềm mại, anh cởi quần áo của cô, mặt cô hồng như là táo, sau đó nữa, anh liền làm với cô...
Lương Thần xem tới cuối cùng, cả người ngược lại thật sự có một loại cảm giác vui sướng đầm đìa, chỉ là cảm giác này vừa mới tiến tới một nửa, anh liền cảm thấy có chút không thích hợp, mở to mắt, mới phát hiện, chính mình lại có thể vào lúc 26 tuổi, phạm vào sai lầm mà một tên nhóc mười ba mười bốn tuổi đầu mới có thể phạm -- mộng tinh...
Lương Thần xoay người xuống giường, đi phòng tắm, bỏ quần áo bẩn trong giỏ đồ bẩn, tắm nước lạnh một chút, lúc đi ra, trời ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng, anh lại không có chút buồn ngủ, liền trực tiếp đi phòng thay quần áo, thay đổi một thân trang phục vận động, trực tiếp đi xuống lầu chạy bộ sáng sớm, mượn vận động đánh rơi nội tiết tố quá thừa trong cơ thể.
...
Cũng giống như lần đầu tiên đến biệt thự giữa sườn núi, ngày hôm sau, Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng nhau yên lặng không nói gì ăn một chút bữa sáng, Lương Thần vẫn ăn nhanh hơn cô, sau khi ăn xong, liền vội vội vàng vàng đi công ty, buổi tối lại rất khuya mới trở về, lại tự mình lái xe, đưa cô đi sân bay.
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo ở trong tổ phim Vân Nam, lại trôi qua một tháng mới, lúc sắp đến cuối tháng, cô vẫn ăn progesterone.
Gần tới hai ngày trước khi tổ phim nghỉ ngơi, nguyệt sự của cô lại tới đúng hẹn, chỉ là, lúc này đây, vẫn đợi trong phòng tổ phim, Cảnh Hảo Hảo cũng không có nhận được điện thoại của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo cho ràng, có lẽ ngày hôm sau anh mới có thể gọi tới, cho nên cũng không nghĩ nhiều, một mình im lặng xem phim điện ảnh ở trong khách sạn tổ phim an bài, nói chuyện phiếm video với Thẩm Lương Niên.
Thật vất vả được nghỉ một lần, Cảnh Hảo Hảo chịu đựng cả đêm, lúc ngày hôm sau tỉnh lại, đã là rất khuya, cô cầm lấy di động, nhìn nhìn màn hình, phát hiện rất yên tĩnh, cũng không bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, tin nhắn duy nhất, vẫn là Thẩm Lương Niên gửi đến thăm hỏi sáng sớm.
Cảnh Hảo Hảo thu di động, đi phòng ăn khách sạn ăn cơm trưa, buổi chiều ở phòng nghỉ khách sạn xem sách trong chốc lát, mãi cho đến buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, liền không có nhận được điện thoại của Lương Thần.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới dâng lên từng đợt từng đợt hưng phấn nhè nhẹ.
Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ như cũ, cô rất có tâm tình đi dạo một vài trấn cổ ở Vân Nam, biết rõ nơi đó bán đại đa số là bạc giả, nhưng tâm tình vẫn rất tốt mua hai cái vòng tay.
Trở lại khách sạn tổ phim, đã là bảy giờ tối chạng vạng, Cảnh Hảo Hảo phóng nước tắm, ngâm tắm đuổi đi một ngày mệt nhọc, lúc đi ra, còn cố ý nhìn xem di động, vẫn là không có tin tức gì của Lương Thần.
Lúc này đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mới hoàn toàn bình ổn lại.
Cô chỉ biết, Lương Thần thiên chi kiêu tử, kiên nhẫn sẽ không phong phú như vậy.
Anh và cô đã dây dưa không ngừng hơn hai tháng, tính toán thời gian, anh cũng nên tìm kiếm niềm vui mới rồi.