Vẫn là giọng nói lo lắng như vậy, vang một tiếng lại một tiếng ở bên tai Cảnh Hảo Hảo, cô vốn bị ba chuyện Kiều Ôn Noãn kích thích, tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Lương Niên, rồi còn đụng vào người như vậy khiến cho có chút không chịu nổi, hiện tại hoàn toàn lập tức hỏng mất, cô nhịn không được liền khóc mở miệng nói: “Tôi ở cục cảnh sát, hiện tại tôi ở cục cảnh sát...”
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn như là không có lý trí, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Tôi không phải cố ý đụng người, tôi chỉ là nhìn thấy cô ta đưa tấm thẻ của Lương Niên cho tôi, đáy lòng tức giận, tôi không có nhìn đến, sau đó tôi liền đụng phải cô ta...”
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa nói “Cô ta” Là ai, nhưng Lương Thần lại mơ hồ đoán được là ai, anh nhíu nhíu mày, sau đó không nói hai lời liền quay trở lại phòng họp, trực tiếp đẩy cửa ra, nói với trợ lý ngồi ở bên trong: “Hiện tại đặt vé máy bay, tôi muốn lập tức về thành phố Giang Sơn.”
Nói xong, anh mới nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hảo Hảo, đừng sợ, tôi lập tức trở về, em ngoan ngoãn ở cục cảnh sát chờ tôi, em yên tâm, sẽ không có ai làm gì em, nghe tôi nói.”
Lương Thần tiếp theo lại nhỏ nhẹ nói rất nhiều lời an ủi, Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi ngừng khóc, gật đầu, nghẹn ngào “ừ” một tiếng.
Lương Thần vẫn có chút lo lắng, không dám cúp điện thoại, đành phải nói với trợ lý bên người mình: “Đặt chuyến bay sớm nhất, sau đó phân phó người, hiện tại đi sân bay thành phố Giang Sơn chờ chúng ta.”
Sau đó, Lương Thần quay đầu, lại nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hiện tại tôi đã sắp chạy tới sân bay, khoảng hơn hai tiếng, tôi sẽ đến thành phố Giang Sơn.”
Lương Thần vừa nói xong, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, lại nói với trợ lý của mình: Hiện tại anh gọi điện thoại, liên hệ với cục cảnh sát Hảo Hảo đang ở, bảo người ta đừng làm khó cô ấy, hiện tại tôi đi nộp tiền bảo lãnh cô ấy.
Lương Thần cứ vừa nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo, vừa phân phó trợ lý bên cạnh. Ngữ khí qua lại thay đổi giữa mệnh lệnh và ôn nhu, Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy có chút an lòng nói không nên lời.
...
Đến tột cùng cũng không phải bị xe lái bừa bãi đụng vào trên lối đi bộ, cho dù tốc độ xe của Cảnh Hảo Hảo có chút mau, nhưng Kiều Ôn Noãn cũng chỉ là bị xe đụng ngã sang một bên, va chạm đến đầu, cũng không đáng ngại.
Còn chưa tới bệnh viện, cô ta liền tỉnh lại, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại, cô ta cũng không có nói tên của mình cho bác sĩ trên xe cứu thương, ngược lại nói cho bọn họ số điện thoại của Thẩm Lương Niên.
Có thể bởi vì mất máu, sau đó, cô ta liền hôn mê lần nữa.
Kiều Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, đã là một tiếng sau, mở to mắt, nhìn thấy chính là phòng bệnh tuyết trắng, cô ta hơi giật giật đầu, còn chưa nói gì, chợt nghe được một tiếng nói truyền đến: “Tỉnh rồi?”
Kiều Ôn Noãn sợ run một chút, cảm thấy hết thảy tựa như một giấc mộng, chậm rãi quay đầu, liền thấy được Thẩm Lương Niên chính mình mong nhớ ngày đêm, vẫn muốn gặp được trong mấy ngày nay.
Kiều Ôn Noãn kéo kéo môi, hiện lên một chút ý cười từ đáy lòng: “Lương Niên, anh đã đến rồi?”
Lúc cô nói ra những lời này, đột nhiên có chút muốn khóc, cô chỉ biết, chỉ biết... Chính mình đụng vào xe Cảnh Hảo Hảo, bị thương, nằm viện, thì Lương Niên sẽ đến thăm cô...
Có lẽ người ta nói cô bệnh thần kinh, vì gặp mặt anh, khiến chính mình trả giá đắt như vậy, nhưng cô lại cảm thấy, hết thảy đều rất đáng giá, chỉ cần có thể thấy anh, cho dù bị mất tánh mạng, cô cũng nguyện ý.