Cảnh Hảo Hảo cũng thật sự rất cao hứng, nhưng cao hứng quá nhiều, cô lại cảm thấy đáy lòng vắng vẻ.
Thẩm Lương Niên tổn thương thấu tim của cô.
Nhưng Lương Thần lại trực tiếp đào đi tim của cô.
Nếu có thể, cô thật sự rất muốn gửi cho Lương Thần một tin nhắn, nói, chia tay có thể, vậy có thể vào lúc chia tay, trả trái tim của cô về cho cô không?
...
Thật ra khoản thời gian này Lương Thần trôi qua cũng rất tốt, tập đoàn Giang Sơn vẫn vận hành như cũ, công việc bận rộn, kiếm từng khoản tiền lớn, số lợi nhuận của chi nhánh công ty Thượng Hải cũng tăng lên 50%, thật đúng là mọi chuyện viên mãn.
Anh và Tô Yên sau khi gặp mặt ở tết âm lịch, vẫn luôn duy trì liên hệ không nóng không lạnh.
Hai người ở trong mắt cha mẹ đối phương, thoạt nhìn chính là đang kết giao.
Thật ra anh cũng hiểu được chính mình và Tô Yên xem như là đang kết giao đi, mỗi cuối tuần gặp mặt cố định một lần, hình thức gặp mặt rất đơn điệu, chỉ là ăn cơm, sau đó anh đưa cô về nhà, lúc không gặp mặt, anh và cô hoàn toàn không có liên hệ gì, Tô Yên cũng rất hướng nội, trên cơ bản cũng không quấy rầy anh.
Lương Thần cảm thấy coi hôn nhân này là một hạng mục công việc, như vậy cũng rất tốt, tối thiểu, sẽ không thương tâm.
Tuy rằng chia tay với Cảnh Hảo Hảo, nhưng vẫn suy nghĩ cô trôi qua có tốt không, bên ngoài thoạt nhìn, anh và cô tựa hồ thật sự mỗi người đi một ngả, không có một chút liên quan, nhưng anh lại vẫn không thể khống chế được chính mình, đi tìm hiểu về hết thảy của cô.
Anh cũng biết, cô từ chức, mở một cửa hàng bán hoa, sinh ý cửa hàng bán hoa kia càng ngày càng không tệ, anh còn biết, buổi tối mỗi ngày cô sẽ đi học lớp học ban đêm trong đại học Giang Sơn, sau khi tan học, mười giờ rưỡi, sẽ một mình ăn khuya ở một phố ẩm thực gần trường học, sau đó ngồi xe buýt rời đi.
Theo tháng 2 đi vào tháng 3 xuân về hoa nở, Lương Thần và Tô Yên xác định thời gian đính hôn.
Anh và Tô Yên nhận thức cũng chỉ mới nửa tháng ngắn ngủn, nhưng cha mẹ hai bên đều rất quen thuộc, mẹ anh nói hy vọng anh và Tô Yên đính hôn sớm một chút, anh cũng không có mở miệng cự tuyệt.
Hết thảy công việc đính hôn đều là mẹ anh đi an bài, ngày cũng là mẹ đặt, lúc gọi điện thoại hỏi anh ý kiến, anh cũng không có cự tuyệt, chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng.
Anh và Tô Yên đính hôn, đặt vào ngày 20 tháng 3.
Anh vốn hẹn xong với Tô Yên, ngày 10 tháng 3 đó, đi chọn lựa nhẫn đính hôn, nhưng là công ty ở Thượng Hải đột ngột có việc, anh không có chần chờ gì để Tô Tiểu Tả đặt vé máy bay đi Thượng Hải.
Đến sân bay, anh gọi cho Tô Yên một cú điện thoại, nói một câu thật có lỗi, miêu tả đơn giản tình huống một chút, liền chặt đứt điện thoại.
Lúc ấy anh ngồi ở trên máy bay, lúc tắt máy, liền nghĩ, nếu đối tượng đính hôn là Cảnh Hảo Hảo, công ty Thượng Hải đóng cửa, anh cũng sẽ coi chuyện chọn nhẫn đính hôn là chuyện lớn, toàn bộ hành trình tuyệt đối đều sẽ vui sướng cùng Cảnh Hảo Hảo chọn kiểu nhẫn cô thích nhất, mà không phải như hiện tại trực tiếp gọi cho Tô Yên một cuộc điện thoại, để cô tìm bạn của mình theo cô đi chọn nhẫn, rồi sẽ trả tiền lại cho cô sau.
...
Đầu tháng 3, số lợi nhuận cửa hàng bán của Cảnh Hảo Hảo là một vạn đồng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn.
Cô vì nâng cao độ nổi tiếng của cửa hàng bán hoa mình, cố ý mở một trang bán hàng, sau đó làm một hoạt động.
Sau đó, ở trong mấy ngày hoạt động ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo liên tục nhận mấy chục hóa đơn, bởi vì nhân thủ không đủ, cô cố ý tìm Tiên nhi tới đây hỗ trợ.
Danh sách trên trang web, đều cần Cảnh Hảo Hảo tự mình đưa hóa tới cửa, ngày 10 đó, cô nhận được một hóa đơn lớn nhất từ khi cô mở tiệm.