[ Vậy khi nào thì em trở về?]
Thẩm Lương Niên gửi tin nhắn này tới, lập tức liền làm khó Cảnh Hảo Hảo.
Đáy lòng cô biết, cả đời này của cô, rất có thể sẽ không trở về bên người Thẩm Lương Niên được nữa...
Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ một lúc, mới viết ở trên bàn phím: [ Qua một thời gian nữa...]
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có viết xong, Thẩm Lương Niên bên kia liền gửi tin nhắn đến: [ Hảo Hảo, anh không phải đang thúc giục em trở về, em muốn khi nào trở về cũng được, anh chỉ là lo lắng cho em.]
Nhìn một chút, Lương Niên vẫn săn sóc như vậy... Nhiều năm như thế, cho tới bây giờ đều là suy nghĩ thay cô như vậy.
Đổi lại trước đây, cô nhất định sẽ cảm giác chính mình thực hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô có chính là đau thương và bất đắc dĩ nói không hết.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi nhấn phím gửi đi, gửi câu:[ Qua một thời gian nữa.] ra ngoài.
[ Được.] Thẩm Lương Niên chỉ đáp lại cô một chữ, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo có chút không biết nên nói gì, một lát sau, cô lại nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên: [ Hảo Hảo, có phải em bởi vì chúng ta sắp kết hôn, áp lực quá lớn, cho nên mới một mình rời đi không?]
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết trả lời vấn đề này của Thẩm Lương Niên như thế nào, đến cuối cùng, cô chỉ là nhẹ nhàng gửi đi một chữ [ừ].
Trời biết, cô có bao nhiêu hy vọng hiện tại mình có thể gả cho anh làm cô dâu.
Nếu thật sự cô có thể kết hôn với anh, sao cô có thể sẽ rời khỏi anh?
Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nói dối một câu với Thẩm Lương Niên, có cái gì đều đã thẳng thắn thành khẩn với anh, chưa bao lâu, lại có thể làm trái tâm tư nói dối một câu lại một câu với Thẩm Lương Niên như vậy?
[ Hảo Hảo, anh không ép em, em giải sầu thật tốt, nhưng em nhất định phải để cho anh biết, hiện tại em đang an toàn, phải biết rằng, tình huống lúc ấy, em đột nhiên rời đi, anh đã lo lắng cỡ nào, em nhất định phải chăm sóc tốt thân thể của mình, mặc kệ như thế nào, cả đời này anh sẽ chỉ lấy một mình em.]
Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến, đêm cô gặp tai nạn xe cộ kia, ở trong lúc hôn mê bất tỉnh, nghe được “Thẩm Lương Niên” nói với mình: Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em... Hảo Hảo, em có biết, ở đáy lòng anh, tốt đẹp không phải là thế giới này, tốt đẹp là vì thế giới này có em...
Lúc đó, cô chỉ mành treo chuông, nếu không phải Lương Niên ở cô bên tai nói những lời này, sợ là cô đã sớm chết, cô là do anh kêu tỉnh, nhưng cô lại ở trong bệnh viện ngây người chưa đến vài ngày, liền bị Lương Thần mang về biệt thự giữa sườn núi.