Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Cảnh Hảo Hảo là một phụ nữ, mua đồ nam sĩ, khẳng định là muốn tặng cho người khác...



Chỉ là, người cô muốn tặng, là ai?



Lương Thần thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu, thường xuyên nhìn về phía túi giấy trên ghế sau xe, cuối cùng vẫn có chút kiềm chế không được giả bộ nói chuyện phiếm, xoay qua nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đang ngồi ăn trái cây sấy khô ở ghế lái phụ, mở miệng hỏi: “Hôm nay đi dạo phố mua không ít đồ.”



“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo tự mình nhét một viên trái cây sấy khô vào trong miệng, cũng không có ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của Lương Thần, chỉ mơ hồ không rõ ăn đồ, gật đầu “ừ” một tiếng.



“Đi dạo bao lâu?”



Cảnh Hảo Hảo dừng động tác nhai đồ, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chưa tới mười hai tiếng.”



Lúc này Lương Thần mới kéo đề tài đến trên trọng điểm, nói: “Đi dạo siêu thị lâu như vậy?”



“Không phải.” Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, nghĩ đến quà giáng sinh mình mua cho Lương Thần, trên mặt mang theo mỉm cười, nói: “Mua quà nên mới mua lâu như vậy.”



Quà? Trong túi giấy kia đựng là món quà đó sao? Cô muốn tặng cho ai? Có thể là anh không?



Đáy lòng Lương Thần hơi trở nên có chút khẩn trương, sợ Cảnh Hảo Hảo tặng quà cho không phải là anh, anh nuốt nuốt nước miếng, vẫn cố gắng duy trì âm điệu vững vàng của mình, hỏi: “Quà gì vậy?”

Cảnh Hảo Hảo há miệng, suýt nữa thốt ra ba chữ “áo sơ mi” này, nhưng sau đó nghĩ đến nếu hiện tại mình nói cho anh, như vậy ngày lễ giáng sinh đó tặng đi thì còn ý nghĩa gì nữa?



Nhất thời, liền nghiêng đầu nhìn về phía Lương Thần, vừa định mở miệng nói hai chữ “Bí mật” này, kết quả phát hiện ánh mắt Lương Thần thẳng tắp nhìn chằm chằm ảnh ngược túi giấy đựng áo sơ mi từ trong kính chiếu hậu.



Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mơ hồ đoán được rốt cuộc hiện tại đáy lòng Lương Thần đánh chủ ý gì, cô chớp mắt, đáy mắt mang theo một tầng giảo hoạt, nháy mắt liền thay đổi chú ý, cố ý nói theo ý tứ Lương Thần: “Áo sơ mi.”



Bên trong đựng lại là áo sơ mi mặc sát người, cả trái tim Lương Thần trở nên có chút không bình tĩnh, nhưng trên mặt anh lại cố tình giả bộ thực bình tĩnh, giống như không chút quan tâm Cảnh Hảo Hảo muốn tặng lễ vật, theo lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí không nóng không lạnh hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”



Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lại trực tiếp nhìn chằm chằm Lương Thần, sao người đàn ông này lại quanh co lòng vòng như vậy, rõ ràng muốn biết lễ vật của cô là mua cho ai, sao cứ cố tình ở chỗ này vòng tới vòng lui hỏi một ít vấn đề râu ria như vậy chứ?



Được rồi, nếu anh thích đi vòng vèo như vậy, vậy cô cũng đi vòng vèo theo anh, cô ngược lại muốn xem, anh có thể nhịu bao lâu...



Tròng mắt Cảnh Hảo Hảo quay tròn vòng vo hai vòng, giả bộ hoàn toàn không biết tâm tư Lương Thần, nói chi tiết cho Lương Thần một con số.



Một kiện áo sơ mi sáu con số, đối với Lương Thần mà nói, thật là thấy nhưng không thể trách, nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, thật sự coi như là một khoản tiền lớn.



Cô lại có thể hao phí nhiều tiền như vậy để chuẩn bị ra một phần lễ vật... Lương Thần tự mình suy nghĩ một chút, đáy lòng liền bắt đầu dời sông lấp biển, anh cố gắng duy trì trấn định của mình, giống như thực vô tình mở miệng, nói: “Nhãn hiệu quần áo này, anh rất thích, trong nhà cũng có vài món.”



Cảnh Hảo Hảo nở một nụ cười âm hiểm, người đàn ông này... Rõ ràng bình thường thực khí phách bức người sức lực mười phần, sao hiện tại ngay cả dũng khí hỏi cô lễ vật này là mua cho ai cũng không có?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK