Từ khi Chu Nam tiến vào vòng giải trí, lăn lộn đến địa vị nhân vật lớn như bây giờ, đã dùng hết sáu năm, mà Lương Thần chỉ cần thời gian vài phút, gọi một cú điện thoại, từ nay về sau, toàn bộ vòng giải trí liền sẽ kéo Chu Nam vào sổ đen, rốt cuộc không còn người nào dám hợp tác với cô ta, kiếp sống diễn suất của cô ta, cứ như vậy liền chấm dứt.
Mười bạt tai mất hết mặt mũi và sự nghiệp của mình...
Dưới đáy lòng Chu Nam chỉ hơi do dự một chút, nhìn thấy Lương Thần đã sắp đặt ngón tay trên màn hình di động, lập tức thốt ra: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Lương Thần dừng động tác trên tay, ung dung nhìn Chu Nam.
Chu Nam âm thầm cắn chặt răng, vẫn là thật sự nâng tay lên, đánh lên trên mặt của mình.
Tự mình đánh mình, sỉ nhục mang đến, còn lớn hơn rất xa người khác đánh mình.
Lương Thần muốn chính là hiệu quả như vậy, sỉ nhục người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi sẽ đòi lại càng trầm trọng hơn! Anh muốn khiến cho toàn thế giới đều biết, phụ nữ của anh, người khác không thể động được!
Mỗi một lần Chu Nam nâng tay, động tác đều đặc biệt gian nan.
Toàn bộ studio, im lặng đến chỉ có tiếng gió mùa đông thổi vù vù.
Bên tai mọi người, quanh quẩn tiếng vang bốp bốp bốp, thanh thúy mà lại vắng vẻ.
Đánh xong mười cái, dấu ngón tay trên mặt Chu Nam đặc biệt rõ ràng, nước mắt khiến lớp trang điểm tinh xảo vẽ khi diễn suất giống như bị nhòa, thoạt nhìn đặc biệt chật vật.
Cảnh Hảo Hảo nhìn, có chút tâm không đành lòng, nhưng mà Lương Thần, lại như là người không có việc gì, trực tiếp dắt tay Cảnh Hảo Hảo, lôi kéo cô rời đi.
Đợi cho thân ảnh Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, người tổ phim mới chậm rãi lấy lại tinh thần, mọi người đều nhìn Chu Nam, nhưng không có một người mở miệng nói chuyện.
Qua một lúc lâu, Chu Nam mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, nhìn thấy nhiều người nhìn chính mình như vậy, liền cố nén nước mắt, hít một hơi, sau đó nhanh chóng chạy ra tổ phim.
...
Trở lại trên xe, Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, không ngừng đánh giá chăm chú Lương Thần lái xe.
Lúc người đàn ông không tức giận, tướng mạo liền giống như là một búp bê tinh xảo, khiến cho người ta nhịn không được liền sa vào trong đó.
Trên đường, chờ lúc đèn đỏ, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được rút khăn ướt, sau đó tiến đến bên người Lương Thần, vươn tay, lôi kéo vạt áo Lương Thần.
Lương Thần quay đầu, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo dựa vào gần như vậy, sửng sốt một chút, phía dưới, liền cảm giác được trên mặt mình truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Là Cảnh Hảo Hảo cầm khăn ướt lau mặt giúp mình.
Tâm thần Lương Thần, chợt rung động một cái, một câu “Làm sao vậy” đến bên miệng, liền cường ngạnh nghẹn ở trong cổ họng.
Cô gái lau hai ba cái liền xong rồi, Lương Thần rõ ràng nhìn thấy trên khăn ướt lây dính một ít dơ bẩn, chắc là lúc mình rửa chân cho cô, vẩy ra một chút đồ bẩn trên mặt.
Chỉ một cửa động lau mặt, liền làm cho tâm tình Lương Thần, không khỏi có chút bay lên, ánh mắt anh như là nhựa cao su, dính ở trên người Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cuốn khăn ướt lại, ném vào thùng rác bên trong xe, nhìn thấy Lương Thần đang nhìn mình, liền hơi cúi đầu, giọng nói có chút nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Cảnh Hảo Hảo bị anh cường thế vây ở bên người, không có sợ hãi, không có tâm tư, thậm chí không có mất hứng nói chuyện với anh, lại còn có thể ngữ khí tâm bình khí hòa, giống như là hai người đang bình tĩnh trao đổi.
Lương Thần chính là cảm thấy đáy lòng thoải mái đến không nói nên lời, anh kìm lòng không đậu liền vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo đến trước mặt mình, cúi đầu, hôn thật sâu lên môi cô.