Editor: May
Lương Thần không biết chính mình ngồi ngơ ngác bao lâu, đột nhiên điện thoại gọi tiến vào, anh cúi đầu, trước nhìn thoáng qua di động, nhìn thấy thời gian trên đó, đã sắp là năm giờ sáng.
Anh lại có thể trong lúc bất tri bất giác, ngồi ngơ ngác ở trong xe hơn nửa đêm.
Sau đó, tầm mắt anh liền dừng ở tên trên điện báo, anh đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy như là ảo giác, liền trừng mắt nhìn lại, cẩn thận nhìn lại lần nữa, xác định tên người biểu hiện điện báo là hai chữ “Hảo Hảo” này, đáy lòng anh liền có một loại cảm xúc nói không rõ nói, vừa nhanh vừa vội quay cuồng lên.
Cô gọi điện thoại cho anh?
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy tin tức anh chế tạo ra?
Những ngày này, anh nghĩ đến, cô là quyết tâm có tiếng xấu, cũng không nguyện trở lại bên người anh...
Lương Thần nâng tay lên, hung hăng bóp đùi mình một phen, cảm giác được toàn tâm đau, lúc này anh mới đột nhiên ngậm miệng, liền nở nụ cười.
Hảo Hảo rốt cục liên hệ với anh...
Cười cười, đáy mắt Lương Thần đột nhiên liền tràn ngập một tầng ướt át, anh nâng tay lên, xoa xoa mắt, sau đó ngón tay có chút run run đi cầm di động của mình.
Không biết có phải bởi vì quá mức kích động hay không, anh lại phát hiện đầu ngón tay của mình run rẩy cầm di động không được.
Lương Thần khẩn cấp tiếp nghe xong điện thoại, đưa điện thoại di động đến bên tai mình, không có dừng lại mở miệng, nói: “Hảo Hảo?”
Thẳng đến khi anh thốt ra những lời này, anh mới phát hiện, giọng nói của mình, lại có thể mang theo một chút khóc nức nở.
Lương Thần nâng tay lên che miệng của mình, hít sâu một hơi, áp chế tâm tình kích động mà lại nhảy nhót ở đáy lòng mình, lại mở miệng lần nữa ở trong điện thoại: “Hảo Hảo sao?”
...
Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ, chính mình hẳn sẽ nghe được giọng nói buồn ngủ mông lung của Lương Thần.
Nhưng cô không nghĩ tới, sau khi điện thoại tiếp thông, nghe được lại là âm điệu thoáng run run của Lương Thần... Xác thực mà nói, như là đang khóc.
Khóc?
Nhận thức này làm cho cả người Cảnh Hảo Hảo nhất thời liền cứng ngắc tại chỗ, trong đầu lập tức liền hiện ra Lương Thần áo mũ chỉnh tề đứng ở trong văn phòng khí phách hùng vĩ ở tập đoàn Giang Sơn, toàn thân tản ra hơi thở vương giả chỉ điểm Giang Sơn.
“Thiếu niên thiên tử” không gì không làm được kia sẽ chỉ làm người khác khóc, sao bản thân lại có thể khóc?
Ngay tại lúc đáy lòng Cảnh Hảo Hảo tính toán tràn ra thành một đoàn không thích hợp, đầu kia điện thoại, lại truyền đến âm điệu thanh nhã trước sau như một của người đàn ông: “Hảo Hảo sao?”
Cô nghĩ đến chính mình bỏ thuốc anh, không rên một tiếng chạy trốn, tuyệt đối đã chọc anh giận dữ, khi cô liên hệ với anh, khẳng định anh sẽ giận dữ ở trong điện thoại, giống như trước vậy, trào phúng cô, đả kích cô.
Nhưng cô không nghĩ tới, anh chỉ hỏi lại một câu “Hảo Hảo sao?”
Trong giọng nói của anh, tìm không thấy một chút ý phẫn nộ, không biết có phải cô sinh ra ảo giác hay không, thậm chí anh còn mang theo một chút kích động...
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, không có lên tiếng.
Đầu kia điện thoại Lương Thần chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch đặc biệt lợi hại, anh cảm thấy trong ngày tháng mờ ám gần một tháng nay của mình, rốt cục cũng xuất hiện một đạo ánh sáng.
Anh nằm mơ cũng muốn tìm được cô, rốt cục lúc này, cô xuất hiện, vẫn sống trên thế giới này, không có giống là trong ác mộng của mình, chết ở trong rừng núi hoang vắng.
Lương Thần không bởi vì Cảnh Hảo Hảo trầm mặc mà có chút không vui nào, ngược lại cố gắng ngăn chặn đáy lòng nhảy nhót của mình, để cho chính mình dùng âm điệu không khác gì bình thường, mở miệng, nhưng căng thẳng của anh, vẫn đã tiết lộ ra tâm sự của anh: “Em ở đâu?”