Đồ ăn ngon trong nồi lẩu cay, đã bị Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi chọn lựa gần hết, chỉ còn lại có một ít rau xanh, ngó sen và rong biển.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng một chỗ hơn nửa năm, biết khẩu vị anh rất bới móc, không thích ăn ngó sen và rong biển, huống chi đây còn là phần cô và Tiên nhi ăn dư lại, nhịn không được có chút ngượng ngùng lên tiếng nói: “Bằng không, anh lại gọi thêm một phần đi.”
“Không cần, như vậy là được rồi.” Lương Thần cầm lấy đũa, nhìn thấy cơm trước mặt Cảnh Hảo Hảo gần như chưa từng động vào, trực tiếp kéo đến trước mặt, ăn từng ngụm.
Trong ngày thường, ở nhà, Lương Thần nhìn thấy rong biển và ngó sen sẽ hạ đũa xuống, nhưng giờ lại ngồi ở chỗ này, ăn không còn một mảnh thứ còn lại trong nồi.
Sau khi ăn xong, anh cầm khăn tay, lau lau môi, sau đó đứng lên, gọi phục vụ tính tiền.
Đi ra tiệm ăn, cách vách chính là khách sạn, Tiên nhi thức thời tìm cớ tiến vào khách sạn trước.
Lúc này đêm bên ngoài đã hoàn toàn đen nhánh, trừ bỏ ánh đèn khách sạn, chung quanh đều là một mảnh tối đen.
Lương Thần lấy chìa khóa xe ra, mở xe, lấy từ bên trong ra một hộp tròn nhỏ, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Buổi chiều anh thấy trên người em nổi lên chấm đỏ nhỏ, hẳn là mặc cổ trang quay phim toát mồ hôi lâu nên nổi rôm, anh sợ đi thành phố Giang Sơn rồi trở về không kịp, liền đi trấn nhỏ phía trước mua, có thể kém hơn phấn rôm ở thành phố Giang Sơn, nhưng hẳn là cũng coi là có chút tác dụng, buổi tối em tắm sạch, nhớ bôi lên trên người một chút, ngứa cũng đừng gãi, sẽ dễ trôi đi.”
Vị trí Ảnh Thị Thành rất hoang vu, cho dù là trấn nhỏ cách vách, cách nơi này cũng ít nhất phải là một tiếng đường xe, hóa ra anh rời đi Ảnh Thị Thành, là muốn đi mua phấn rôm cho cô.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hộp tròn nhỏ trong lòng bàn tay Lương Thần, liền cảm thấy đáy lòng như là có thứ gì đó, đang vỡ vụn từng chút, cô nuốt nuốt nước miếng, ngón tay có chút run rẩy nâng lên, đưa vào trong lòng bàn tay Lương Thần, cầm lấy hộp tròn nhỏ kia, sau đó hít sâu một hơi, mới ngẩng đầu, kéo khóe môi một chút với Lương Thần, nói: “Cám ơn anh.”
Lương Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cảnh Hảo Hảo, vào lúc cô sắp lấy đi hộp tròn nhỏ, anh đột nhiên hơi dùng sức, nắm đáy hộp tròn nhỏ đó.
Tay Cảnh Hảo Hảo dừng tại chỗ, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lương Thần.
Hai người ai cũng không nói gì với ai, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương.
Đáy mắt người đàn ông, phản chiếu đầy ánh sáng bảy màu của đèn nê ông khách sạn, như là ánh sáng lấp lánh không ngừng lưu chuyển, đẹp đến rối tinh rối mù.
Ánh mắt anh thoạt nhìn chuyên chú và nghiêm túc, bên trong nổi lên cảm xúc cô không thấy rõ cũng không chạm tới được, thần bí mà lại hấp dẫn người. Ánh mắt anh như là có một loại ma lực, hấp dẫn Cảnh Hảo Hảo dần dần trầm mê, thậm chí ngay cả hô hấp, cũng dừng lại theo.
Qua không biết bao lâu, Cảnh Hảo Hảo mới kinh ngạc hoàn hồn, nhận thấy được chính mình lại có thể đứng ở bên cạnh đường cái, nhìn anh ngẩn người, đáy lòng của cô hơi có chút kích động, sau đó cố gắng trấn định cảm xúc trên mặt của mình, cúi đầu, tránh thoát tầm mắt Lương Thần, nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải lên rồi.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền dùng lực nắm phấn rôm lên.
Lực đạo trên tay Lương Thần lại tăng thêm một chút, sau đó liền chậm rãi buông ra, nhìn Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng lấy đi hộp tròn nhỏ từ trong lòng bàn tay của mình.
Cảnh Hảo Hảo nắm chặt hộp tròn nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn Lương Thần, nói: “Gặp sau.”