Cảnh Hảo Hảo cầm di động, hướng về phía cổ tay của mình chụp một tấm ảnh, sau đó liền gửi cho Lương Thần, phía dưới còn kèm theo hai chữ, cám ơn.
...
Lương Thần lái xe, lúc chờ đèn đỏ qua cầu lớn sông Hoàn Thành, di động đặt ở ghế lái phụ đột nhiên vang một tiếng ting ting.
Đêm hôm khuya khoắc, ai liên lạc với anh?
Lương Thần hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, là một tin nhắn hình, anh vừa nhìn đèn đỏ phía trước, vừa cầm lấy di động, tùy ý mở màn hình, đập vào mắt chính là một cánh tay trắng noãn mảnh khảnh, phật châu phía trên là thứ anh không thể quen thuộc hơn nữa.
Lương Thần nhìn chằm chằm hình ảnh, nở nụ cười một chút, nhìn thấy đèn đỏ phía trước biến thành đèn xanh, anh lại không có sốt ruột chạy, ngược lại gõ ở trên bàn phím hai cái, đáp lại cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, mới chậm rãi giẫm chân ga, chạy nhanh khỏi cầu lớn sông Hoàn Thành.
...
Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn hình xong, liền tùy ý xem tin tức một chút, kết quả di động ở trong lòng bàn tay chấn động một chút, cô khẩn cấp nhấn mở tin tức, nhìn thấy tin nhắn của Lương Thần: [ Rất đẹp.]
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền cong khóe môi nở nụ cười, sau đó còn có chút không biết chính mình phải nói cái gì, nhưng cứ như vậy không đáp lại tin tức, cô lại cảm thấy đáy lòng trống rỗng, Cảnh Hảo Hảo cắn ngón tay, lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gõ vài ở trên bàn phím, gửi tới:[ Về nhà chưa?]
Rất nhanh, Cảnh Hảo Hảo liền nhận được Lương Thần hồi đáp:[ Còn khoảng năm phút đồng hồ.]
Cảnh Hảo Hảo trở về một tin [ Ừm ], kết quả Lương Thần đáp một câu [ Ừ ].
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ừm và ừ trên màn hình di động, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó cô nhìn chằm chằm thời gian nhảy vọt qua năm phút đồng hồ trên màn hình di động, mới lại gửi cho Lương Thần một tin nhắn: [ Đến chưa?]
[ Vừa tới]
Cảnh Hảo Hảo trước nhận được hai chữ, cô còn chưa có đánh tiếp, kết quả di động vào một tin nhắn: [ Sao còn chưa ngủ? Đã một giờ rồi.]
Tin nhắn này của anh, là nói cho cô biết, anh muốn nghỉ ngơi sao?
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nổi lên một tia không tha, có chút xúc động còn muốn tiếp tục tán gẫu nữa, cô thu liễm ý cười trên mặt, có chút rầu rĩ không vui hồi đáp một chuỗi chữ: [ Tôi đang chuẩn bị ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.]
...
Lương Thần cởi áo khoác, trở về cho Cảnh Hảo Hảo một tin [ Ngủ ngon ], sau đó liền cầm điện thoại di động vào toilet.
Lương Thần đặt điện thoại di động ở trên bục rửa mặt, cởi quần áo, tắm một cái.
Tiếng nước có chút lớn, che dấu tất cả âm thanh, tắm đến một nửa, Lương Thần sợ hãi Cảnh Hảo Hảo nhắn tin, chính mình không có hồi đáp kịp, liền đi tới trước bục rửa mặt, cầm lấy di động liếc mắt nhìn một cái, không có hồi âm, lúc này anh này mới một lần nữa đi tắm sạch sẽ sữa tắm trên người.
Lương Thần lau khô thân thể, đi ra toilet, trực tiếp nằm ở trên giường, vị trí bên cạnh trống rỗng như trước, bên đầu, phảng phất trước mắt đều có thể hiện lên cảnh tượng năm đó cô nằm ở nơi này.
Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy di động, mở tin nhắn của mình và Cảnh Hảo Hảo ra, lăn qua lộn lại nhìn mấy lời ít ỏi bên trong, xem mãi không chán.
...
Cảnh Hảo Hảo nhìn “Ngủ ngon” Lương Thần gửi đến, liền khóa màn hình điện thoại di động, trực tiếp nằm ở trên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại, lại không có một chút buồn ngủ, trong đầu nghĩ đều là một chút quá khứ của Lương Thần mà đêm nay anh đã nói cho mình ở phòng ăn xoay tròn kia.
Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo dứt khoát mở mắt, cầm lấy di động, nhìn tin nhắn của mình và Lương Thần gửi, tuy rằng chỉ có vài đối thoại đơn giản, nhưng lại làm cho cô nhìn đi nhìn lại rất lâu.