Chuẩn bị lúc chính mình đặc biệt bận rộn, Cảnh Hảo Hảo liền có thể tiện xuất nhập.
Cuối tháng một, Lương Thần bởi vì bàn chuyện thu mua, cần đi Thượng Hải công tác năm ngày, mà mắt thấy công việc tổ phim cũng sắp kết thúc, cho nên mấy ngày nay, đều là Cảnh Hảo Hảo tự mình lái xe qua lại tổ phim.
Ngày cuối cùng của tháng 1, cũng là ngày quay phim cuối cùng, cũng là ngày đầu tiên tháng mười hai âm lịch, ngày đó quay phim chấm dứt rất sớm, chỉ mới hai giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo liền tẩy trang, đi ra studio, đi bãi đổ xe đối diện lấy xe.
Thời tiết ngày đó, đặc biệt tốt, ánh mặt trời mùa đông, chiếu ở trên người, không làm cho người ta cảm giác chán ghét, ngược lại sẽ bởi vì cảm giác ấm hoà áp mà cảm thấy vui vẻ.
Gần nhất quay phim, xác thực tiêu hao rất nhiều tinh lực của Cảnh Hảo Hảo, cô cũng hiểu được có chút mệt, cho nên muốn trực tiếp về nhà đi bổ giấc ngủ, kết quả, lúc cô đi vào bãi đỗ xe, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe, có người ở phía sau thân thể của cô, gọi cô lại: “Cảnh Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo chợt ngẩn ra, quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chiếu vào mi mắt của mình.
Lại có thể là Kiều Ôn Noãn?
Sao cô lại ở chỗ này?
Kiều Ôn Noãn cũng không có chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, liền giơ môi lên, cười cười, cho đáy lòng nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo một đáp án: “Hảo Hảo, tôi chờ cô đã lâu.”
Chờ cô làm cái gì?
Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền nhíu lại, nhưng không có lên tiếng nói chuyện.
“Bên kia có một quán cà phê, chúng ta có thể đi qua trò chuyện một chút không?” Kiều Ôn Noãn cũng không để ý vẻ lãnh đạm của Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ phía trước, sau đó liền nói: “Bên ngoài rất lạnh, hơn nữa nói ở nơi này, có lẽ cũng có chút không tiện.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn Kiều Ôn Noãn vài lần, nói: “Tôi không cảm thấy, giữa chúng ta có cái gì hay để nói.”
Thật đúng là không gì hay đáng nói, cô ta và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ, cô và Thẩm Lương Niên đã kết thúc, cho nên giữa bọn họ, còn có thể nói cái gì?
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo xoay người, liền đi đến trước xe của mình.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xoay người muốn đi, liền vội vàng mở bước chân, đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo lại: “Cô chờ một chút, tôi biết cô bởi vì Lương Niên cùng một chỗ với tôi nên có chút mất hứng, nhưng cô cũng đã theo Lương Thần, cho nên cô cũng không tiện trách cứ Lương Niên, dù sao các người cũng đã kết thúc.”
Lời này của Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo thừa nhận, là không sai.
Nhưng đối với một Kiều Ôn Noãn, từng như hổ rình mồi bạn trai của mình hai năm, hiện nay đã như nguyện trở thành bạn gái của người đàn ông mình thích mà nói, Cảnh Hảo Hảo luôn cảm thấy lời nói như vậy, có chút chói tai.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức kéo kéo cánh tay của mình, kéo ra từ trong tay Kiều Ôn Noãn: “Nếu hôm nay cô lại đây, chính là khoe khoang những thứ này ở trước mặt tôi, vậy tôi nghĩ, cô thật sự không cần nói những thứ này với tôi. Cô cũng nói, Thẩm Lương Niên và tôi đã kết thúc, cho nên, những thứ này đều không có bất kỳ quan hệ gì với tôi.”
Lúc nói ra lời này, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không phải không khó chịu, nhưng lúc khó chịu nhất, cô đã trải qua, hiện tại đáy lòng có chính là đau nhẹ giống như kim đâm.
Cô và Thẩm Lương Niên, nhất định hữu duyên vô phận, từ nay về sau, cô có thể làm, chỉ có quên.
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.