Qua hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới dần dần cảm thấy tâm tình của mình bình tĩnh một chút, cô hít sâu hai hơi, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng câu môi cười cười với chính mình trong gương, nhìn thấy tươi cười tự nhiên như thường, lúc này này mới cầm lấy túi xách của mình, chuẩn bị về phòng bao.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có xoay người, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một đạo tiếng bước chân, nghe có chút nặng nề, như là bước chân của một người đàn ông, Cảnh Hảo Hảo không chút để ý nâng đầu một chút, xuyên qua gương, thấy người vào, cả người nháy mắt liền sững sờ tại chỗ.
...
Hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc hiện nay của công ty Thiên Vinh, đặt ở khách sạn Tứ Quý mấy bàn, mời đều là cao tầng trong công ty Thiên Vinh.
Công ty Thiên Vinh từng thuộc về Thẩm Lương Niên, sau đó mặc dù bán đi, nhưng vẫn có nghiệp vụ của anh trong đó như trước, cho nên tiệc rượu đêm nay, anh cũng đến bữa tiệc.
Từ sau khi bị bệnh viện kiểm tra ra bệnh ung thư, Thẩm Lương Niên rất ít đi ra tham gia những xã giao này, lúc trước, anh không uống thuốc, không có gì khác với người bình thường, nhưng gần đây, trong dạ dày thường xuyên đau đớn, anh đã bắt đầu mang thuốc theo bên người.
Trên bàn rượu không thể thiếu uống rượu, dạ dày Thẩm Lương Niên càng ngày càng không chịu nổi tính kích thích tính của rượu cồn, chỉ nhấp hai ngụm, liền cảm thấy dạ dày run rẩy đau lợi hại, cho nên tìm cái cớ, liền tránh đi toilet một chút.
Ai ngờ, vừa mới quẹo vào, liền thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Bước chân Thẩm Lương Niên hơi dừng một chút, sau đó liền từ trong gương to trước mặt, thấy được dung nhan xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo.
Sau khi Cảnh Hảo Hảo rời khỏi, anh từng hỏi thăm tung tích của cô, cuối cùng vẫn là trong miệng Từ Dung, biết được Cảnh Hảo Hảo đi nước Pháp.
Cảnh Hảo Hảo chưa tốt nghiệp sơ trung liền thôi học, không biết nói tiếng Pháp, đến ngay cả tiếng Anh cũng từ trong miệng người ngoài thường xuyên biết được một vài từ đơn giản, cô lẻ loi một mình đi nước Pháp, làm sao sinh tồn chứ?
Anh đi nước Pháp tìm cô vài lần, mỗi lần đều vô công mà lui, Từ Dung cũng từng nói với anh, Lương Thần tìm khắp nơi đều không tìm được Cảnh Hảo Hảo, anh thì làm sao mà tìm được?
Hiện tại, Thẩm Lương Niên nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo đã lâu không gặp trước mặt, toàn bộ như là bị điểm huyệt đạo, đứng ở tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đáy mắt anh, có kích động không che giấu được, như là không thể tin được, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, thậm chí ngay cả quay cuồng đau đớn trong dạ dày, anh cũng không cảm giác được.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, hơn nửa ngày, mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, ngữ khí có một tia nghi ngờ: “Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo không biết, đây có tính là ông trời trêu đùa cô không, cô trở lại thành phố Giang Sơn sắp hai tháng, những người trước kia, đều không gặp lại người nào, hiện tại, vừa mới chạm mặt Lương Thần, liền liên tiếp gặp được Thẩm Lương Niên.
So sánh với gặp Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo phát hiện chính mình đối mặt với Thẩm Lương Niên muốn tự nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chậm rãi nâng mí mắt một chút, nói: “Thật trùng hợp.”
Thẩm Lương Niên gật gật đầu, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, qua một lát, nói: “Hảo Hảo, những ngày này, em trôi qua có tốt không?”
Cô trôi qua có tốt không?
Kết thúc một đoàn tình yêu móc tim móc phổi dài đến mười năm.
Kết thúc một trận dây dưa bắt đầu hoang đường, kết thúc hoang đường.
Một người là Thẩm Lương Niên, một người là Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo kéo môi, nói: “Có khỏe không.”
Hai người từng rất yêu nhau, cùng một chỗ có nói không hết lời, nay mặt đối mặt, lại phát hiện, lời có thể nói, cũng chỉ có thăm hỏi ân cần “Em trôi qua có tốt không?” “Có khỏe không” không thể bình thường hơn như vậy.