Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Lương Thần đứng ở trước bàn ăn, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, nhìn trong chốc lát, nuốt nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, Cảnh Hảo Hảo liền xoay đầu qua, trong tay cô cầm lấy mì sợi, nghĩ đến Lương Thần cũng chưa ăn gì ở tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, liền mở miệng, hỏi: “Anh muốn ăn một chút không?”



Lời nói đã đến bên miệng của Lương Thần, nháy mắt liền bị anh hung hăng nuốt xuống, vui sướng cùng kinh hỉ tựa như triều dâng, chậm rãi thổi quét toàn thân anh, làm cho sau khi anh sửng sốt một lúc lâu, mới chợt gật gật đầu, nói: “Có.”



Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, xoay người, nhanh nhẹn đánh hai cái trứng gà vào trong nồi.



Lương Thần liền đứng ở tại chỗ, không có rời đi, tầm mắt anh gắt gao dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo, nhìn bóng dáng nấu mỳ của cô, luôn cảm thấy chính mình như là được mang vào trong một thế giới thần kỳ.



Phòng cô thuê, rất nhỏ hẹp cũ kỹ, không gian cũng không lớn, gia cụ bên trong cũng rất ít, nhưng lại sắp xếp đặc biệt chỉnh tề sạch sẽ, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bồn hoa nhỏ xanh um tươi tốt, trên ban công phòng khách, còn lộ ra hai kiện quần áo và vài món nội y, tản mát ra một loại hơi thở làm cho người ta thoải mái.



Lúc này, anh mới hốt hoảng hiểu được, vì sao lúc cô còn ở trong biệt thự của anh, mỗi ngày anh đều sẽ về nhà đúng giờ, mà lúc cô không ở đó, anh liền mệt mỏi, tùy tiện ở nơi nào cũng có thể nghỉ ngơi.



Thật ra lúc đó, anh về không phải là biệt thự kia, mà là ngôi nhà có tên Cảnh Hảo Hảo.



Chỗ an lòng này, chính là nhà của tôi.



Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, mặc kệ nơi đó là tráng lệ, hay là cũ nát không chịu nổi, đều có thể khiến cho anh tìm được cảm giác gia đình an nhàn thoải mái.



Cảnh Hảo Hảo cắt một đoạn hành, băm, đặt ở trong mỳ sợi trứng gà, thêm một ít dầu vừng và dấm chua, liền bưng lên trên bàn.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Thần thật đúng là chưa từng ăn qua loại cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn này, nhưng anh lại không có chần chờ gì liền cởi áo khoác tây trang, đi đến trong toilet bên cạnh, rửa tay, ngồi ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.



Sợi mỳ nối hổi trước mặt, trứng chần nước sôi, hương hành, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt phát ra từ trên người cô gái trước mặt, xen lẫn cùng một chỗ, làm cho Lương Thần cảm thấy đây là cảm giác tốt đẹp nhất trong cuộc sống.



Anh ăn từng ngụm mỳ, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trước mặt một cái.



Cô gái hơi rũ mi mắt, động tác ăn cơm thoạt nhìn rất thanh tú, sẽ luôn vào lúc nuốt đến một nửa sợi mỳ, dùng răng nanh cắn đứt.



Lương Thần nhịn không được học theo động tác ăn mỳ của Cảnh Hảo Hảo



Chỉ là mỳ sợi trứng gà, Lương Thần lại ăn vui sướng đầm đìa, ăn xong một tô rồi, anh ngẩng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện: “Còn không?”



Cảnh Hảo Hảo không biết sức ăn của Lương Thần, cho nên cố ý nấu thêm một ít mỳ, nghe được anh hỏi, lập tức liền đứng lên, tiếp nhận tô của anh, đi đến trước nồi, múc thêm tô nữa, đưa cho Lương Thần.



Lúc Lương Thần nâng tay lên nhận lấy, không cẩn thận đụng phải tay Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, ngón tay theo bản năng muốn rút về sau, sau đó liền ý thức được trong tay mình đang cầm mỳ, liền dừng hành động.



Tay Lương Thần đặt ở trên tay Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu cũng không có dời đi.



Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một người vẫn duy trì tư thế ngồi, cứ như vậy nhìn đối phương,



Trong toàn bộ phòng rất yên tĩnh, hai người mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK