Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



“Cám ơn.” Cảnh Hảo Hảo khách khí tiễn bước y tá, vừa mới muốn đóng cửa lại, Lương Thần xuống lầu nộp phí đã quay trở lại, trong tay còn cầm một ít thuốc bác sĩ kê: “Những thuốc này, một ngày ba lần, bên trong có nói rõ nên uống như thế nào.”



Cảnh Hảo Hảo “ừ” một tiếng, tiếp nhận gói to, đứng ở cửa không hề động: “Cám ơn anh.”



Lương Thần đứng ở ngoài cửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo gần trong gang tấc, thản nhiên mở miệng: “Đừng ngại.”



Cảnh Hảo Hảo trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “Trong ví tiền của tôi không còn bao nhiêu tiền mặt, số tiền đó, chờ sau này Tiên nhi đưa cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho anh.”



Lương Thần tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi: “Đừng ngại.”



Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái.



Ngọn đèn hành lang, mờ nhạt an tĩnh chiếu xuống, rơi lên mặt anh, càng làm nổi bật dung nhan không tìm thấy được một chút tỳ vết nào của anh, trên mặt anh, thu liễm tất cả cảm xúc, làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh đạm xa cách, nơi mi tâm thanh nhã của anh, mơ hồ hiện lên một tầng mệt mỏi.



Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến ban ngày anh ở trong tổ phim bận trước bận sau vì mình, buổi tối lại tới lui theo mình vì Tiên nhi giày vò lâu như vậy, đáy lòng của cô, hiện lên một loại cảm giác kỳ dị, hơi rũ mí mắt, nói: “Nơi này có tôi chăm sóc Tiên nhi là được rồi, hiện tại trời không còn sớm, nếu không anh đi về trước đi.”



Lương Thần cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã sắp mười một giờ năm phút, cách lúc kết thúc sinh nhật anh chỉ còn lại năm mươi lăm phút đồng hồ.

Lương Thần nâng mắt lên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Cảnh Hảo Hảo, qua một lát, nói: “Không sao, các người đều là phụ nữ, có một số việc không tiện làm, anh ở trong này có thể giúp đỡ, hơn nữa, em có thể đi nghỉ ngơi, anh coi chừng là được rồi.”



“Thật sự không cần.” Cảnh Hảo Hảo quay đầu liếc mắt nhìn Tiên nhi ngủ say trên giường bệnh một chút: “Bác sĩ nói, cô ấy đã không còn chuyện gì, không cần phiền toái như vậy.”



Cảnh Hảo Hảo là thật muốn để cho Lương Thần trở về nghỉ ngơi.



Nhưng lời nói của cô, rơi ở trong tai Lương Thần, như là cô muốn đuổi anh đi.



Ánh mắt Lương Thần phức tạp nhìn Cảnh Hảo Hảo chăm chú hồi lâu, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo gần như không chịu nổi tầm mắt của anh, anh mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Được rồi, anh không quấy rầy em nữa, anh đợi ở ngay hành lang, em có chuyện gì, trực tiếp gọi anh là được.”



Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo không có biến hóa gì quá lớn, cánh môi mím gắt gao không có hé răng, nhưng đáy lòng, lại cuồn cuộn nổi lên ngàn đào vạn sóng.



Cô nhìn ánh mắt chắc chắn của Lương Thần, nuốt nuốt nước miếng, tay nắm cửa, kìm lòng không đậu dùng thêm khí lực.



Những ngày qua, chuyện anh làm cho cô, không phải cô không có xem ở trong mắt, đáy lòng cũng không phải không có cảm xúc.



Anh là thiên chi kiêu tử, đụng phải người khác, từ trước đến nay đều là tư thái duy vũ độc tôn, trước kia cô chưa tới tổ phim, cô bởi vì bị anh dùng video hoan ái của bọn họ cưỡng ép trở về, đáy lòng buồn khổ, giữa trưa lười biếng không có xuống lầu ăn cơm, sau khi anh trở về, biết được việc này, trách cứ tất cả mọi người từ trên xuống dưới một lần, cô ở trên lầu ngủ mê mang, nghe được phía dưới có tiếng quát, không rõ cho nên đi ra, anh vừa thấy cô, liền lập tức thu liễm tất cả thô bạo, nhìn cô, ngữ khí là ôn hòa hoàn toàn khác với vừa rồi: “Hảo Hảo, bọn họ nói em giữa trưa chưa ăn gì, hiện tại em có đói bụng không, muốn ăn chút gì không? Anh bảo bọn họ đi chuẩn bị cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK