Cánh môi anh run rẩy lợi hại, qua nửa ngày, mới nói một câu: “Kiều Ôn Noãn, cô có biết tôi chỉ kém một chút nữa là có thể cùng nhau cao bay xa chạy với Cảnh Hảo Hảo hay không, cô lại có thể làm ra chuyện như vậy, Kiều Ôn Noãn, cô...”
Thẩm Lương Niên nói xong, còn có chút tức giận nói không nên lời, cả người anh lập tức liền không có khí lực, cầm lấy hai tay rũ nặng nề xuống dưới của Kiều Ôn Noãn, cả người lảo đảo lui về sau hai bước, lập tức liền suy sút ngồi ở trên đất: “Kiều Ôn Noãn, cô có biết hay không, tôi không thể không có Hảo Hảo.”
“Tôi không thể không có Hảo Hảo...” Thẩm Lương Niên cường điệu lặp lại lần nữa, khóe mắt còn có nước mắt rơi xuống.
Anh nâng tay lên, che giấu gương mặt của mình, nhưng thân thể lại không cách nào khắc chế co rút.
Cả người Kiều Ôn Noãn bị Thẩm Lương Niên vừa bóp vừa đụng đến đầu cháng váng ù tai, qua nửa ngày, cô mới hồi thần, nhìn thấy Thẩm Lương Niên bụm mặt, ngồi ở đối diện cô, khóc đến thương tâm, nước mắt của cô, cũng soạt soạt rơi xuống dưới, cô miễn cưỡng khởi động thân thể của mình, chuyển đến trước mặt Thẩm Lương Niên, nâng tay lên muốn đi ôm Thẩm Lương Niên một cái, Thẩm Lương Niên lại giành trước một bước đứng lên, hung hăng né tránh ôm ấp của cô.
Kiều Ôn Noãn không hề có dấu hiệu liền té ngào, ngã lăn trên đất, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên lại ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn nói: “Kiều Ôn Noãn, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”
Ném xong những lời này, Thẩm Lương Niên liền nhấc áo khoác ở một bên lên, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Đêm đã khuya, Thẩm Lương Niên đi ra khu nhà của Kiều Ôn Noãn, gió thổi đến, anh mới cảm giác được trên mặt mình lạnh đến tận xương, nâng tay lên, sờ sờ, phát hiện vẻ mặt là nước mắt ướt sũng.
Thẩm Lương Niên chà xát mặt lung tung, nhìn thế giới màu trắng bạc bị tuyết bao trùm, đột nhiên liền cảm thấy toàn bộ thế giới u ám đến cực điểm.
Thế giới quá lớn, nhưng anh lại gặp em.
Thế giới quá nhỏ, nhưng anh lại mất đi em.
...
Lương Thần vừa đi, ước chừng có một tuần chưa từng trở về biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo đã từng tâm không cam lòng không nguyện phải tiến vào trong biệt thự này, nhưng cô cũng lại vì Thẩm Lương Niên, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế. Nhưng hiện tại, Thẩm Lương Niên liền muốn cùng một chỗ với người phụ nữ khác, cả người cô lập tức cũng không biết ý nghĩa mình ở lại trong biệt thự này là cái gì.
Lương Thần nói không cho cô ra cửa, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều xem những lời này thành thánh chỉ, thật cẩn thận làm theo, tuy rằng mọi người bên ngoài không có phản ứng gì, nhưng Cảnh Hảo Hảo có thể rõ ràng cảm giác được, chỉ cần chính mình vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, người hầu liền thật cẩn thận tăng cường nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt như vậy làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình như là một phạm nhân, cho nên, cô dứt khoát trực tiếp không đi xuống lầu hai.
Cô cũng từng bị giam ở trong biệt thự này một hồi lâu, lúc đó, mỗi ngày cô còn có tâm tình đổi một thân quần áo xinh đẹp ra ngoài, an ủi chính mình đang tự do, nhưng hiện tại, cô ngay cả quần áo cũng không thay, cả ngày mặc áo ngủ, không phải ở phòng vẽ tranh, chính là ở phòng ngủ.
Nhiều khi, lúc thím Lâm đi đưa cơm cho Cảnh Hảo Hảo, rõ ràng nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi đoan chính ở trước TV, trên mặt mang theo ý cười, như là đang chuyên tâm trí xem ti vi, nhưng lúc đặt cơm tới trước mặt cô, nhắc nhở cô ăn cơm, cô lại không có một chút phản ứng.
Đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo ngay cả ti vi cũng không xem, chỉ một mình im lặng ở trong phòng, hoặc là ngủ hoặc là ngẩn người, ăn càng ngày càng ít.