Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một người vẫn duy trì tư thế ngồi, cứ như vậy nhìn đối phương,
Trong toàn bộ phòng rất yên tĩnh, hai người mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần nhìn nhau, ánh mắt hai người, ai cũng không có nháy một chút.
Trong nháy mắt này, giống như tất cả cảnh tượng trong toàn bộ thế giới, đều không tiến vào được đáy mắt của bọn họ, trừ lẫn nhau.
Trong một căn phòng nho nhỏ, có hơi thở ái muội, cấp tốc lưu động.
Áo của cô có chút lớn, khi hơi khom người, lộ ra mảng lớn xương quai xanh xinh đẹp, màu da non mềm, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, phản xạ ra ánh sáng nhu hòa.
Đáy lòng Lương Thần, nhất thời ngứa ngáy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút cực nóng, nắm tay Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được liền tăng thêm khí lực.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được lòng bàn tay anh nóng kinh người, cô theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị anh đè chặt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chén trong lòng bàn tay, phát ra nhiệt độ, cùng nhiệt độ lòng bàn tay của anh, một trước một sau dày vò cô, trực tiếp chui vào đáy lòng của cô.
Mặt Cảnh Hảo Hảo, kìm lòng không đậu liền đỏ lên, từ hai gò má thẳng đến bên tai, cô theo bản năng liền cúi đầu, tránh né tầm mắt Lương Thần.
Lương Thần chậm rãi đứng lên, vươn một bàn tay khác, tiếp nhận bát, đặt ở trên bàn cơm, sau đó liền hơi nghiêng người, vòng qua ngoài bàn ăn, dùng sức lôi kéo Cảnh Hảo Hảo, liền kéo đến trước mặt của mình.
Cô cách anh, thật sự rất gần.
Anh hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt của cô, hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập.
Khí nóng anh thở ra, phun ở trên mặt của cô, làm cho lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy một chút, toàn thân trở nên có chút như nhũn ra, trên mặt mang theo thẹn thùng của cô gái, liền rũ mi mắt.
Bộ dáng nhu thuận này của cô, dụ dỗ Lương Thần gần như nổi điên.
Anh hung hăng nuốt vài ngụm nước miếng, kìm lòng không đậu liền cúi đầu.
Lông mi Cảnh Hảo Hảo run rẩy càng thêm lợi hại, trái tim của cô, nhảy thình thịch giống như có thể nhảy ra khỏi miệng cô bất cứ lúc nào, đầu ngón tay của cô, hơi có chút run rẩy, cô tinh tường cảm giác được, gương mặt người đàn ông, cách chính mình càng ngày càng gần.
Cô mơ hồ biết được, kế tiếp anh muốn làm cái gì.
Đáy lòng của cô, nổi lên một tầng khẩn trương nói không nên lời, tựa hồ còn mang theo một tia chờ mong.
Hai chân Cảnh Hảo Hảo đều run rẩy lên theo, lông mi cô chớp nháy hồi lâu, cuối cùng liền nhẹ nhàng nhắm lại.
Cô rõ ràng cảm giác được, hơi thở người đàn ông càng ngày càng nóng, cách chính mình càng ngày càng gần, sau đó liền chậm rãi đứng ở trước người của mình.
Cô chỉ cần nhẹ nhàng động một chút, môi hai người, liền có thể chạm vào nhau.
Lương Thần nhìn dung nhan quen thuộc khắc vào đáy lòng gần ngay trước mắt, hô hấp nặng nề hai cái, rốt cuộc chịu được không được liền nâng tay lên, chế trụ cái ót Cảnh Hảo Hảo, hơi hơi cúi đầu, ngăn chận môi của cô.
Động tác của anh thực nhu hòa, rất cẩn thận, như là che chở châu báu mình trân ái nhất.
Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt này, hình ảnh giống như dừng lại.
Lương Thần cực lực hút lấy hương vị ngọt ngào của cô gái, tiếp xúc như vậy, làm cho anh hoàn toàn đánh mất lý trí.
Đã bao lâu... Từ một khắc anh biết cô mang thai kia, anh liền không còn chạm qua cô nữa...
Lúc này anh giống như là một tên nhóc mới yêu lần đầu, chỉ duy trì nhu tình trong một lát ngắn ngủi, liền trở nên có chút khẩn cấp lên.