“Lương tiên sinh, khách khí, người tìm được rồi là tốt rồi, may mắn không ra đường rẽ lớn gì.”
“Hôm nay tôi phải sốt ruột về thành phố Giang Sơn, sẽ không thể mời các người ăn cơm, hôm nào các người đi Giang Sơn, tôi nhất định làm ông chủ, chiêu đãi các người thật tốt.”
“Không quan hệ, Lương tiên sinh, có cần chúng tôi đưa ngài di không?”
“Không cần, tôi lái một chiếc xe tới từ sân bay.”
Lương Thần và hai người kia hàn huyên vài câu, ba người nắm tay với nhau, hai người liền nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư gặp sau.”
Cảnh Hảo Hảo kéo kéo môi, không nói gì.
Hai người đó cũng không để ý nhiều, chỉ cười cười, liền xoay người rời đi.
Trong toàn bộ phòng, nháy mắt im lặng xuống, chỉ để lại hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.
Hai người ai cũng chưa mở miệng trước nói chuyện với nhau, dòng khí áp lực thấp chậm rãi tràn ngập toàn bộ phòng ở.
Từ lúc ban đầu biết được cô mất tích, đến bây giờ thấy cô sống động đứng ở trước mặt anh, anh từ lúc ban đầu nôn nóng phẫn nộ, đến sau lại vô tình, rồi lại dùng công việc chết lặng chính mình, đến thật sự không có biện pháp gì ném ra cưỡng bức, tổng cộng đã trải qua 26 ngày mười tám mấy giờ, trong đoạn thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm này, cả người anh như là đi quỷ môn quan một chuyến, dạo qua một vòng, rồi lại trở về.
Ngay tại ngày hôm qua, anh còn đề không nổi hứng trí với tất cả mọi chuyện, nhưng hiện tại một lần nữa nhìn thấy một giây này của cô, anh cảm thấy máu toàn thân mình đều sống lại, đến ngay cả một đêm chưa ngủ, lặn lội đường xa bay đến vùng Giang Nam, lái xe hơi tốc độ cao suốt ba tiếng mang theo cảm giác mệt mỏi cho mình, trong nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh.
Tình yêu thật sự là một thứ không thể tưởng tượng nổi, từ phương bắc đến phương nam, vượt qua bao nhiêu thành phố, hao phí bao nhiêu nhân lực tinh lực của anh, rốt cục để cho anh tìm được cô rồi.
Hết thảy, đều là may mắn như vậy...
Lương Thần nghĩ nghĩ, lồng ngực cả người đều trở nên kích động lên, ánh mắt anh nhìn Cảnh Hảo Hảo, cũng trở nên có chút sâu thẳm, giây tiếp theo, anh liền mở bước chân, đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, muốn vươn tay, ôm cô vào trong lòng của mình.
Nhưng mà, anh còn chưa có nâng tay lên, Cảnh Hảo Hảo liền chớp chớp ánh mắt khô khốc, chậm rãi thu hồi tầm mắt dừng lại ở trên người anh, ngữ khí lại lãnh đạm mở miệng: “Lương Thần, đến tột cùng anh muốn như thế nào?”
Ngữ khí của cô giống như là một chậu nước lạnh, hung hăng tưới ở trên đầu anh.
Tưới tắt toàn bộ kích động bắt đầu nảy sinh trong cơ thể anh bởi bị gặp lại cô.
Lương Thần ngượng ngùng hạ tay chưa nâng lên xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại sạch sẽ của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng đau đớn một trận.
“Rốt cuộc phải làm sao thì anh mới bằng lòng buông tha tôi?” Khóe môi Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cong lên, mang theo một tầng thất ý và trào phúng, như là cảm thấy giờ phút này thập phần buồn cười: “Anh đã chiếm được thứ tôi muốn từ chỗ của tôi... Anh ngủ với tôi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ anh còn chưa biết đủ?”
Đúng vậy, anh không biết đủ.
Anh thừa nhận lúc ban đầu, anh thật sự có hứng thú với thân thể của cô, nhưng hiện tại, anh muốn là cả đời của cô.
Anh vừa nghĩ đến mình sẽ mất đi cô, anh liền lập tức cảm thấy ngực như là bị dã thú dùng sức xé rách, đau nhức khó nhịn.
Anh biết thủ đoạn của mình thấp hèn, nhưng anh không hối hận, Thẩm Lương Niên từng yêu cô như vậy, nay cô chán ghét chính mình như thế, nếu anh không dùng thủ đoạn như vậy, vậy anh và cô sao còn có khả năng ở cùng nhau nữa.
Anh thề, đó là một lần cuối cùng, chỉ cần cô khẳng trở về với anh, anh sẽ đối tốt với cô, Lương Thần anh có, cô sẽ có toàn bộ.
Ánh mắt Lương Thần thâm thúy nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, sau đó guiongj nói bình tĩnh mở miệng nói: “Hảo Hảo, anh muốn không chỉ là như vậy.”