Lương Thần biết những người này đều là người thành tinh, cho nên cố ý dừng một chút, anh biết, người đối diện nhất định hiểu được ý tứ của anh.
Nhưng mà, ngay tại lúc Lương Thần khí định thần nhàn chờ Tôn Hành Trường ân tình chu đáo nói với mình hết thảy đều dễ làm, anh lại có thể nghe được Tôn Hành Trường dùng ngữ khí nghi hoặc nói: “Khoản vay công ty Thiên Vinh? Lúc năm giờ chiều hôm nay đã trả rồi mà.”
Lương Thần nhíu nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện lên một tầng nghi hoặc, nhưng không có nói cái gì nữa, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo trên giường biết, Lương Thần gọi cuộc điện thoại này, là nói cho cô biết, Thẩm Lương Niên đã được cứu trợ.
Cảnh Hảo Hảo vốn đã mệt đến cực hạn, hiện tại tâm sự cô lo lắng đề phòng cả một ngày đã được giải quyết, chưa đến một lát, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Lương Thần đứng ở một bên, từ đầu đến cuối đều đều nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, anh nhìn thấy toàn thân buộc chặt của cô gái thả lỏng, hô hấp ổn định ngủ say, lúc này tâm tình mới yên ổn theo rất nhiều.
Sau đó, anh mới mở bước chân, chậm rãi đi tới trước giường, quan sát nhìn Cảnh Hảo Hảo ngủ say trong chốc lát, liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu tóc Cảnh Hảo Hảo, để khuôn mặt khéo léo sạch sẽ xinh đẹp của cô lộ ra.
Đầu ngón tay của anh kìm lòng không đậu chuyển động theo đường nét của cô, vào lúc chạm vào cánh môi của anh, anh cảm giác được ngón tay mình có một cỗ xúc giác sềnh sệch, Lương Thần nhíu nhíu mày, liền nhẹ nhàng xoay chính diện mặt cô gái lại, nhìn thấy môi dưới của cô sưng đỏ lợi hại, dưới vết máu nhàn nhạt là dấu răng thật sâu.
Mi tâm Lương Thần nhíu lại càng chặt, tầm mắt anh lướt theo toàn thân của cô một lần, cuối cùng dừng ở lòng bàn tay cô, phát hiện trong lòng bàn tay, nơi bị móng tay bấm chặt cũng có chảy ra một ít máu.
Lương Thần sửng sốt trong chốc lát, chợt xoay người, khoác áo choàng tắm bước đi ra phòng ngủ, trực tiếp theo cầu thang đến tầng một, đi tới trước của phòng thím Lâm, nâng tay lên, vỗ ầm ầm.
Cửa rất nhanh liền được mở ra, thím Lâm nhìn thấy Lương Thần, còn chưa lên tiếng, Lương Thần liền hỏi: “Hộp thuốc ở nơi nào?”
“Thần thiếu gia ngài bị thương?” Thím Lâm vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Không phải tôi, là Hảo Hảo, hộp thuốc đâu?” Lương Thần không kiên nhẫn tiếp tục hỏi lần nữa.
“Ở trong này.” Thím Lâm vội vàng xoay người đi trở về phòng, ôm một cái hộp đi ra: “Tôi đi lên bôi thuốc cho Cảnh tiểu thư.”
Lương Thần cũng không nói gì, trực tiếp đoạt hộp thuốc qua, sải bước quay trở lên trên lầu.
...
Tầng hai chỉ có hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ở, bình thường rất yên tĩnh, đến buổi tối, càng bộc phát an tĩnh hơn.
Thím Lâm có chút lo lắng, vẫn là đi lên theo.
Cửa phòng ngủ chính tầng hai cũng không có đóng, thím Lâm đứng ở cửa, liền nhìn thấy Lương Thần từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, quỳ gối bên giường, thật cẩn thận nắm tay Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi bôi thuốc cho cô, rõ ràng cô gái đang ngủ say, không có cảm giác gì, nhưng anh lại thả lực đạo rất nhẹ, như là sợ không cẩn thần liền làm đau đánh thức cô gái.