Mục lục
Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, Từ Dung ở đầu kia điện thoại liền hô một tiếng, ngữ khí đặc biệt lo lắng cắt đứt lời của cô: “Bây giờ các người ở nơi nào?”



“Bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.”



“Cô ở nơi đó chờ tôi, bây giờ tôi lập tức đi qua.” Từ Dung nói xong, liền trực tiếp chặt đứt điện thoại.



...



Cảnh Hảo Hảo nắm di động, đợi ở cửa phòng phẫu thuật khoảng nửa tiếng, liền nhìn thấy Từ Dung mang theo hai người bác sĩ vội vàng đi tới đây.



Cảnh Hảo Hảo vội vàng đứng lên, Từ Dung trực tiếp làm một động tác chớ có lên tiếng với Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp nói với một người bác sĩ lớn tuổi trong đó: “Viện trưởng Trương, liền nhờ cậy ông.”



“Tùng tiên sinh, xin yên tâm.” Viện trưởng Trương lên tiếng, liền mang theo một người bác sĩ khác trực tiếp quét thẻ đi vào phòng phẫu thuật.



...



Cảnh Hảo Hảo và Từ Dung gần như không có trao đổi gì, Cảnh Hảo Hảo vẫn cúi đầu xuống, tay dùng sức nắm thành quyền đầu.



Từ Dung đứng ở một bên, nhìn như rất trấn định, nhưng hai chân không ngừng run rẩy, tiết lộ lo lắng nơi đáy lòng anh.



Không biết qua bao lâu, Từ Dung nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã là hai giờ rạng sáng, anh nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi đối diện mình, sắc mặt tái nhợt dọa người, liền lên tiếng nói: “Tôi tìm là bác sĩ tốt nhất thành phố, cô yên tâm, sẽ không xuất hiện vấn đề gì, cô thoạt nhìn cũng không có tinh thần gì, nếu không tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước?”



Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.



Từ Dung không có nói chuyện, tiếp tục cùng Cảnh Hảo Hảo trầm mặc chờ giải phẫu chấm dứt.



Toàn bộ hành lang thực yên tĩnh, ngọn đèn ngoài cửa sổ dần dần giảm bớt, không khí nghiêm túc mà lại khẩn trương.



Mãi cho đến bốn giờ rạng sáng, cửa lớn phòng giải phẫu mới bị đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo và Từ Dung đồng thời đứng lên, trăm miệng một lời mở miệng: “Anh ấy/ Cậu ấy thế nào rồi?”

Viện trưởng Trương thoạt nhìn hơi có chút mệt mỏi, lấy khẩu trang xuống, nói với Từ Dung và Cảnh Hảo Hảo: “Giải phẫu rất thành công, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thì tốt rồi.”



Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, hai chân mềm nhũn, suýt nữa liền té xuống đất.



...



Sau đó Lương Thần liền bị chuyển dời đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt.



Tim nhấc lên của Từ Dung cũng trở xuống trong bụng theo, anh lại mở miệng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hiện tại A Thần không còn chuyện gì rồi, cô cả đêm không nghỉ ngơi, hơn nữa cô xem quần áo toàn thân của cô rách tung toé, nhanh về nhà đổi bộ mới, bác sĩ cũng nói, bây giờ A Thần đã tiêm thuốc tê, trong một lúc cũng chưa tỉnh lại được, nơi này để tôi trông coi trước, tốt xấu gì thì cô cũng phải rửa mặt, ăn một chút gì đó rồi lại đi qua, đừng để đến lúc đó cậu ấy tỉnh, cô lại té xỉu.”



Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi về nhà thay quần áo, mua một chút đồ ăn sáng, mang tới đây.”



Từ Dung nói: “Không vội, A Thần ít nhất còn phải hơn bốn năm tiếng mới có thể tỉnh lại, cô nghỉ ngơi một chút đi.”



Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ gật gật đầu, liền rời khỏi bệnh viện.



...



Thành phố Giang Sơn bốn giờ ruỡi rạng sáng, đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt lạnh.



Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường, đón một chiếc xe taxi, trực tiếp trở về nhà.



Cửa lớn tiểu khu đã đóng cửa, đèn cổng sáng rực, người đàn ông trung niên giữ cửa ghé vào trên bàn, như là đang ngủ.



Cảnh Hảo Hảo gõ vang cửa sổ, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy là Cảnh Hảo Hảo, bước đi ra, mở cửa tiểu khu: “Cảnh tiểu thư, sao muộn như vậy mới trở về?”



Người đàn ông vừa nói xong, liền nhìn thấy toàn thân cao thấp của Cảnh Hảo Hảo chật vật không chịu nổi, nhíu mi một chút: “Cảnh tiểu thư, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK