Đứng ở tại chỗ, đứng hồi lâu, anh mới xoay người, vào toilet.
...
Cảnh Hảo Hảo trở lại trong phòng bao, mới phát hiện bên trong là một mảnh đống hỗn độn, ngoại trừ hai người phục vụ đứng ở nơi đó thu dọn đồ đạc, người bữa ăn đêm nay, đã sớm không thấy bóng dáng.
Hai người phục vụ cũng không có thấy Cảnh Hảo Hảo, đưa lưng về phía cô khe khẽ nói nhỏ.
“Chị Lệ nói, người đàn ông phát hỏa kia, chính là tổng tài tập đoàn Giang Sơn.”
“Khó trách em cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, hóa ra thiếu niên thiên tử là nói về anh ta.”
“Bộ dạng rất đẹp trai, nhưng tính tình thoạt nhìn tựa hồ không được tốt, một giây trước còn đang êm đẹp nói chuyện với tổng tài mập mạp kia, giây tiếp theo liền trở mặt cầm rượu hất người ta, lúc ấy em đứng ở phía sau anh ta, bị dọa sợ.”
“Em là bị dọa sợ lúc anh ta ném ly rượu, chị xem đèn thủy tinh đều bị đập nát hai cái, mảnh thủy tinh đầy bàn, cẩn thận một chút, tránh đâm vào tay...”
Cảnh Hảo Hảo nghe được đối thoại của hai người phục vụ, lập tức sửng sờ tại chỗ.
Lương Thần phát hỏa?
Đối với một tổng tài mập mạp, là ai chứ?
❊đọc truyện với //truyencuatui.net/
Cô nhớ rõ, trong tổng tài một bàn này, ngoại trừ Lâm đổng vẫn nghĩ hết biện pháp ăn đậu hủ của cô, người khác, cũng không xem như đặc biệt béo.
Chẳng lẽ chính là Lâm đổng?
“Tiểu thư, chào cô, xin hỏi cô?” Một phục vụ trong đó thấy được Cảnh Hảo Hảo đứng ở phía sau, lễ phép hỏi.
Cảnh Hảo Hảo bị kéo tinh thần về, cười cười thân thiện với hai người trước mặt: “Tôi tới lấy đồ của tôi.”
“Có phải túi xách này hay không?” Phục vụ đi đến trên ghế một bên, ôm một túi nhỏ màu lam lên.
Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, nhận lấy, sau đó hỏi một câu: “Mọi người tan cuộc rồi sao?”
“Đúng vậy, có người mạc danh kỳ diệu phát hỏa, sau đó mọi người đều rời đi.”
“Cám ơn.” Cảnh Hảo Hảo liền nói một câu, rồi cầm túi xách của mình, đi ra phòng bao.
Cảnh Hảo Hảo xuống lầu, đi đến cửa khách sạn Tứ Quý, còn chưa đi tới cửa, đột nhiên cửa thủy tinh mở ra, từ bên ngoài chạy vào một người đàn ông mập mạp, Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức vội vàng né tránh sang bên cạnh, sau đó phía sau liền theo vào một người phụ nữ đeo vàng đội bạc, tê tâm liệt phế hô: “Lâm Vạn Đạt, ông đứng lại đó cho tôi, ông lại có thể sống không kiên nhẫn, ở bên ngoài làm lớn bụng người phụ nữ khác! Hôm nay bà đây sẽ không để yên cho ông!”
Hình ảnh như vậy, cả kinh mọi người trong đại sảnh khách sạn Tứ Quý đều quay đầu lại nhìn.
Trước khi Cảnh Hảo Hảo ra cửa, cũng liếc mắt một cái, phát hiện người đàn ông chạy chật vật phía trước, lại có thể là Lâm đổng, tóc vốn thưa thớt, bởi vì dính nước, treo lộn xộn trên đầu.
Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến lời phục vụ nói trong phòng bao, chẳng lẽ đối tượng Lương Thần phát hỏa, thật là Lâm đổng?
Vì sao anh lại phát hỏa với Lâm đổng?
Hẳn sẽ không phải là... Cảnh Hảo Hảo đoán đến một nửa, theo bản năng liền đi nhìn bàn tay trái Lâm đổng từng nắm lấy mình, kết quả phát hiện trên mu bàn tay phủ kín vết máu, lòng của cô, nhất thời hung hăng rung động một chút, một loại cảm xúc nói không rõ dày đặc dâng lên từ đáy lòng cô, rất nhanh liền truyền khắp ngũ tạng lục phủ của cô, sau đó cùng với một loại cảm giác quen thuộc đã lâu đánh úp lại.
Cô nhớ rõ... Chính mình lúc trước khi đi “Lưu Kim Tuế Nguyệt” tìm Lương Thần, bị ngăn đứng ở bên ngoài một tiếng, Lương Thần liền làm cho ông chủ “Lưu Kim Tuế Nguyệt” ở bên ngoài chọn lựa lễ phục phơi nắng vài tiếng đồng hồ.