Lúc Cảnh Hảo Hảo hữu khí vô lực ngồi ở hậu trường tháo trang sức, Tiên nhi vui rạo rực chạy về từ bên ngoài, tiến đến bên tai của cô, như là hiến vật quý, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Chị Hảo Hảo, Lương tổng tới đây, ở bên ngoài đại điện chờ chị đấy.”
Cảnh Hảo Hảo nghe như thế, trên mặt không có biểu tình gì quá lớn, nhưng nóng nảy tồn tại trong cơ thể cô, trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, cảm giác trầm muộn trong lòng cũng biến mất theo, trái tim như là trong nháy mắt tiên sống lại, có tiết tấu nhảy lên.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình vốn bởi vì mệt mỏi nên tinh thần có vẻ uể oải, giờ lập tức dư thừa lên, thậm chí, cô còn có tâm tình chỉ vào gương, nói với thợ tẩy trang: “Nơi này chưa sạch sẽ, còn có nơi này...”
Tẩy trang xong, Cảnh Hảo Hảo thay đổi quần áo, cũng không có sốt ruột đi ra ngoài, ngược lại đi đến trước mặt một nữ minh tinh đang tẩy trang, hàn huyên hai câu với cô ta, còn chậm rãi đi toilet kì kèo trong chốc lát, mới chậm đi đến ngoài đại điện.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra cửa đại điện, liền nhìn thấy Lương Thần tư thái lười nhác dựa lên lan can trắng bên ngoài.
Gió mùa hè chạng vạng, từ từ thổi tới, thổi tóc anh có chút rối loạn, còn sót lại nhất luồng trời chiều nhàn nhạt, chiếu lên trên người anh, phủ lên chung quanh anh một tầng ánh sáng màu vàng, cả người thoạt nhìn loá mắt mà lại lộng lẫy.
Bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức liền dừng tại chỗ, cô rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình mạc danh kỳ diệu bắt đầu nổi lên khẩn trương, đây là cảm giác mà cuộc đời này cô chưa từng có qua.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức nuốt nuốt nước miếng, áp chế kinh hoàng nơi đáy lòng, sau đó mở bước chân, tự nhiên hào phóng tiêu sái đi ra ngoài.
Lương Thần nghe được tiếng bước chân, kéo tầm mắt mình nhìn chằm chằm nơi xa trở về, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh bỗng dưng liền đứng thẳng thân mình, đợi cho Cảnh Hảo Hảo đến gần, mới mở miệng: “Bận xong rồi?”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng lên tiếng, cùng Lương Thần dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống dưới.
Chỉ nói một tiếng, Lương Thần vẫn liền nghe ra giọng nói Cảnh Hảo Hảo có chút không thích hợp, cau mày, hỏi: “Bị cảm?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn là một tiếng “ừ”.
“Đợi lát nữa anh đi mua thuốc cho em.” Lương Thần không dừng lại tiếp tục nói.
Ngữ khí của anh khẳng định mà lại tuyệt đối, không có chút do dự.
Tâm tình Cảnh Hảo Hảo, mạc danh kỳ diệu lại tốt thêm vài phần, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, giọng nói trầm thấp chuyển nhu hòa nói: “Không cần, Tiên nhi có mang theo thuốc cảm mạo, tôi đã uống rồi, hơn nữa hiện tại cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng.”
Lương Thần vươn tay, sờ sờ đầu của cô, không có phát sốt, mới gật gật đầu.
Hai người ra khỏi “Tần vương cung”, Lương Thần vẫn đưa Cảnh Hảo Hảo đến dưới lầu khách sạn, anh đưa hộp thức ăn và kem đánh răng vật dụng hàng ngày linh tinh cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy, cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, có một loại tâm tư muốn ngốc ở trên xe tái trong chốc lát, nhưng cô lại tìm không thấy cớ, cả người ngồi mười giây, lúc đang chuẩn bị nói gặp lại với Lương Thần, di động Lương Thần liền vang lên.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn màn hình di động của Lương Thần một cái, nhìn thấy trên biểu hiện điện báo, có hai chữ quen thuộc: Duyên Hoa.
Tốc độ chuyển biến của tâm tình Cảnh Hảo Hảo tựa như trời tháng 6, trong khoảnh khắc đó bầu trời liền u ám.
Lương Thần nhìn lướt qua biểu hiện điện báo của mình, làm một thủ thế chờ với Cảnh Hảo Hảo, tiếp nghe điện thoại.