Tầm mắt Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, như là rất không thể tin nổi.
Anh trầm mặc không có trả lời như vậy, làm cho Cảnh Hảo Hảo có chút lo lắng bất an, tay cuốn cuốn hợp đồng, liền nói: “Tôi biết mỗi ngày anh bề bộn nhiều việc, cho nên, chờ anh rút ra thời gian thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”
Anh không có nghe sai chứ, cô lại có thể lên tiếng nói mời anh ăn cơm...
Ngay vừa rồi anh còn nghĩ, khi nào thì bọn họ sẽ có lần gặp mặt sau...
Lương Thần rũ mi, che giấu vui sướng nơi đáy mắt mình, muốn để cho chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng giọng nói, vẫn tiết lộ ra kích động nơi đáy lòng anh: “Được.”
“Vậy tôi xuống xe.” Cảnh Hảo Hảo chỉ chỉ cửa xe.
Lương Thần tiếp tục gật gật đầu, tay cầm lấy tay lái, bởi vì cao hứng, hơi trở nên có chút dùng sức.
Cảnh Hảo Hảo ở trên xe dừng một lát, cô lại có thể phát hiện, chính mình có chút không muốn xuống xe, lập tức, cô liền bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, sau đó ngay lập tức nâng tay lên, đẩy cửa xe ra.
Lúc đóng cửa xe, Cảnh Hảo Hảo nói một câu: “Gặp sau.” Với Lương Thần ở trong xe.
Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt Cảnh Hảo Hảo, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Gặp sau.”
Cảnh Hảo Hảo nắm cửa xe, nhìn chằm chằm Lương Thần hơi thất thần một chút, sau đó đóng cửa xe lại, xoay người đi vào tiểu khu.
Lương Thần ngồi ở trong xe, vẫn đợi cho thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, mới khởi động xe, rời đi.
...
...
Bởi vì Linh Mộc tiên sinh đã muốn sửa đổi hợp đồng, công ty Hải Hâm không có tổn thất kinh tế gì, lúc này đây phong ba hợp đồng xuất hiện sai lầm cứ như vậy rơi xuống.
Cảnh Hảo Hảo vẫn đi làm trong công ty như cũ, bởi vì chuyện lần này, thư ký tổng giám đốc Trần luôn cố ý né tránh cô, cũng không có như lúc trước, mang tất cả công việc có thể giao cho Cảnh Hảo Hảo liền giao cho Cảnh Hảo Hảo, cho nên bởi vậy, ngược lại làm cho mỗi ngày Cảnh Hảo Hảo trôi qua thanh nhàn rất nhiều.
Cô đã nói muốn mời Lương Thần ăn cơm, Lương Thần cũng đáp ứng rồi, hai ngày đầu, Cảnh Hảo Hảo chỉ nghĩ đến Lương Thần bề bộn nhiều việc, cũng không có quá nhiều suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt đến ngày thứ ba, điện thoại Lương Thần vẫn không có gọi tới, lúc Cảnh Hảo Hảo đi làm, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man lên.
Sẽ không phải là Lương Thần quên chuyện cô muốn mời anh ăn cơm chứ?
Cảnh Hảo Hảo chỉnh di động ở chế độ rung, để lại ở trên mặt bàn, cả ngày đều không có cảm giác chấn động nào, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn thường thường cầm lấy di động xem.
Mãi cho đến lúc tan tầm, di động vẫn luôn không có động tĩnh gì, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mạc danh kỳ diệu liền hiện lên một tầng mất mát nhỏ.
Cầm lấy túi xách của mình, chậm rãi xuống lầu, ngồi xe buýt, về nhà.
Buổi tối Cảnh Hảo Hảo cũng không có khẩu vị quá tốt, liền tùy ý nấu một bát mì ăn hết, rồi leo lên giường sớm.
đọc truyện tại //truyencuatui.net/
Thời gian còn sớm, Cảnh Hảo Hảo không có chút buồn ngủ, bật ti vi lên, tùy ý nhìn xem.
Cô xem là một tiết mục văn nghệ rất khôi hài, người dẫn chương trình bên trong, hài hước khôi hài, chọc cho người xem toàn trường cười ha ha, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không thể nào cười được, ngược lại cảm thấy đáy lòng như là thiếu một thứ gì đó, trống rỗng.
Trong phòng thực im lặng, tiếng cười trong TV không ngừng, ở dưới tiếng cười phụ trợ kia, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy ngực mình càng nặng nề, dứt khoát liền nâng tay lên, tắt ti vi, tiến vào trong ổ chăn chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Kết quả vừa mới nhắm mắt lại, Cảnh Hảo Hảo giống như là nhớ tới cái gì, lấy di động từ trong túi xách mình ra, chỉnh rung thành tiếng chuông, đặt ở bên gối của mình.