Bắt đầu từ ngày đó, Cảnh Hảo Hảo không còn trả lời tin nhắn cho Lương Thần nữa, Lương Thần gọi mấy cuộc điện thoại tới, cô cũng chỉ chỉnh tĩnh âm, ném điện thoại di động vào trong túi xách, nhắm mắt làm ngơ.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, qua vài ngày, chính mình dần dần sẽ quen ngày không có nói chuyện phiếm với Lương Thần, cũng liền khôi phục bình tĩnh.
Nhưng không biết cô đánh giá chính mình quá cao, hay là xem nhẹ lực ảnh hưởng của Lương Thần với mình, cô lại có thể phát hiện, chính mình cố ý cắt đứt quan hệ với anh, nhưng lại khiến cho chính mình càng thêm nhớ anh, thế cho nên đến cuối cùng, cả người cô cơm nước không màng, đêm không ngủ được.
Ba ngày ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy như là đi qua thiên sơn vạn thủy rất dài.
Thành phố Giang Sơn qua đi lập đông, càng ngày càng lạnh, không biết là do trạng thái cuộc sống gần đây hỗn loạn thành một đoàn, hay là trong phòng có khí âm nhưng bên ngoài lại lạnh, đêm qua trước khi đi vào giấc ngủ, Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, buổi sáng hôm nay tỉnh lại, đầu đau lợi hại hơn, cái mũi cũng có chút nghẹt, đi vào văn phòng, Cảnh Hảo Hảo cố chống đỡ tinh thần xử lý xong công việc, lúc đứng dậy muốn rót ly nước, nhìn thấy phía sau bàn làm việc của mình còn đặt từng bó từng bó lớn hoa tươi, những hoa đó còn chưa héo tàn, vẫn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt như trước.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, cách lễ độc thân tuần trước, đã trôi qua tròn một tuần, hôm nay Lương Thần sẽ về thành phố Giang Sơn từ chuyến công tác đi Thượng Hải.
Nghĩ đến Lương Thần, trong ngực Cảnh Hảo Hảo phập phồng không ngừng, hơi thở cũng không ổn định lên theo, cô nhìn chằm chằm hoa tươi này hồi lâu, mới rũ mi mắt xuống, đi về phía phòng trà nước.
Bởi vì do cảm mạo, giữa trưa Cảnh Hảo Hảo cũng không có ăn bao nhiêu, buổi chiều càng thêm khó chịu, toàn thân đều nổi lên một trận nhiệt theo, buổi tối công ty có tụ hội, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp từ chối trở về nhà, nằm ở trên giường, ở bên trong cơn khó chịu, rất nhanh liền lâm vào trong giấc ngủ.
Giấc ngủ cũng không có làm cho Cảnh Hảo Hảo chuyển biến tốt, ngược lại làm cho cô cảm thấy càng khó chịu, toàn thân như là lửa, nhiễm một tầng khô nóng, đốt cô miệng đắng lưỡi khô.
Cảnh Hảo Hảo mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, muốn đi rót ly nước uống, kết quả lại nghe có người gõ cửa.
Cảnh Hảo Hảo cầm ly nước, kéo thân thể nặng nề, đi tới chỗ huyền quan, trực tiếp mở cửa ra, ngẩng đầu, vừa mới nhìn thấy người tới, cô còn chưa nhận ra là ai, đầu óc liền choáng váng một trận, cả người không hề dấu hiệu liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau đó bên tai của cô, loáng thoáng nghe có tiếng gọi lo lắng ầm ĩ: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?!”
...
Bởi vì sốt cao, cả người Cảnh Hảo Hảo hỗn loạn, nhưng vẫn còn có một chút cảm giác.
Cô cảm giác được có người rất nhẹ rất ôn nhu ôm lấy chính mình, đặt ở trên giường mềm mại, sau đó trong mơ hồ còn có tiếng nói điện thoạivang lên, cô cực lực muốn bắt giữ tiếng nói kia, nhưng đầu hỗn loạn, làm cho cô nghe không được rõ ràng và chính xác lắm.
Đến sau đó, cô cảm giác được có người vẫn nắm tay của mình, lòng bàn tay kia thật ấm áp, cho cô một loại sức lực thực yên ổn, giống như là cảm giác lúc còn rất nhỏ, khi ba nắm tay cô đi qua đường đêm trấn nhỏ tối đen. Làm cho cô có một loại yên tâm nói không nên lời.
Trong lúc đó Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại một lần, chỉ trợn tròn mắt, nhìn nhìn, sau đó liền mệt mỏi nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ thiếp đi lần nữa.
Giấc ngủ này, ngược lại rất dài, tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối ngày hôm sau, bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, toàn bộ phòng thực im lặng.