Bóng đêm thật sâu, Thẩm Lương Niên mặc đồng phục bệnh nhân, mặc một kiện áo khoác ở cửa bệnh viện đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần.
Lúc anh đến, cũng chỉ mới bốn giờ rạng sáng, toàn bộ thế giới còn bị vây bên trong một mảnh tối đen, nhiệt độ giữa sườn núi có chút thấp, Thẩm Lương Niên lạnh lùng đứng ở cửa biệt thự, thường dậm chân một cái.
Toàn bộ thế giới cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Lương Niên lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, cách khói mù lượn lờ, anh bất tri bất giác liền nghĩ đến ngày sinh nhật năm đó của mình, Cảnh Hảo Hảo gấp trở về từ đoàn phim tổ chức sinh nhật cho mình, lúc ấy là mùa đông, công ty anh đang họp, di động đặt ở văn phòng, cuộc họp mở khoảng bốn tiếng mới chấm dứt, lúc đi ra, anh mới nhìn thấy di động của mình có mười mấy cuộc gọi nhỡ, vừa tiếp nghe, liền nghe thấy giọng nói ủy khuất của Cảnh Hảo Hảo truyền đến: “Lương Niên, em đợi ở dưới lầu nhà anh đã rất lâu, em không có thể cửa, không vào tòa nhà được.”
Anh vội vàng lái xe qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo bị đông cứng tay và mặt lạnh đến đỏ hồng, anh đau lòng một trận, vươn tay liền kéo cô vào trong lòng mình.
Lúc đó, người bị đông lạnh không phải anh, người đứng bốn tiếng cũng không phải anh, anh không biết là tư vị gì.
Thời gian trôi cảnh vật đổi, đến hôm nay, đổi là anh đến chờ cô, lúc này không phải mùa đông, mặc dù không đến mức đông lạnh, điều kiện ác liệt kém hơn Cảnh Hảo Hảo lúc trước, đáy lòng anh mới biết, thật ra Cảnh Hảo Hảo từng vì yêu anh, thật sự ủy khuất chính mình nhiều như vậy.
...
Bảy giờ rưỡi sáng, Cảnh Hảo Hảo từ từ tỉnh lại từ trên giường, Lương Thần bên người đã không ở đây, trong phòng tắm mơ hồ truyền đến tiếng nước ào ào.
Cảnh Hảo Hảo ôm lấy chăn, duỗi người hai cái, lúc đang chuẩn bị xuống giường, lại nghe thấy di động của mình đột nhiên vang lên.
Di động vẫn là chiếc Lương Thần mua cho cô lần trước, tuy rằng từng bị anh dùng lực ném đi, nhưng cũng không đáng ngại.
Gọi tới là một chuỗi dãy số, Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn thoáng qua, liền biết là ai, cô sợ tới mức lập tức nâng tay lên, cắt đứt điện thoại.
Sao Thẩm Lương Niên biết số điện thoại của cô?
Đang lúc Cảnh Hảo Hảo miên man suy nghĩ, Thẩm Lương Niên lại gọi điện thoại tới lần nữa, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục cúp, Thẩm Lương Niên tiếp tục gọi, lặp đi lặp lại dày vò hồi lâu, thẳng đến tiếng nước trong phòng tắm ngừng một chút, truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Hảo Hảo, có phải di động đang kêu không?”
“Không, không có.” Cảnh Hảo Hảo lên tiếng, di động trong lòng bàn tay lại vang lên, cô kích động ấn, kết quả không cẩn thận tiếp nghe.
Lương Thần nghe được tiếng trả lời của cô, tiếng nước lại vang lên theo, Cảnh Hảo Hảo do dự một trận, mới đặt di động tới bên tai.
“Hảo Hảo.” Giọng nói của Thẩm Lương Niên, nghe có chút vô lực, như là cách muôn sông nghìn núi, truyền đến từ nơi xa xôi.
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, hô hấp cũng dừng lại theo, sau khi cô làm dịu một lúc lâu, mới khiến cho chính mình bảo trì bình tĩnh, đầu bên kia điện thoại cũng im lặng.
Hai người cứ yên lặng không nói gì ngây người như vậy trong chốc lát, Thẩm Lương Niên liền mở miệng: “Hảo Hảo, anh biết là em, bởi vì đây là số điện thoại anh xin từ Phương Lộ.”
Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói gì, hôm qua lúc cô nhìn thấy anh, anh hôn mê bất tỉnh, cô có thể bảo trì cảm xúc ổn định của mình, nhưng hiện tại, nghe giọng nói của anh, cô phát hiện, cả người của mình đều đi run rẩy lên theo.
“Hảo Hảo, em không muốn nói chuyện cũng không sao, em đi ra, chúng ta gặp mặt trò chuyện.”