๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Tế Giác không để ý thò đầu ra khỏi vết rách hư không, trong lòng giật mình, vội vàng rụt đầu lại, không dám nhìn nữa, thầm nghĩ: “Thần thông của A Ứng thí chủ không tới nơi tới chốn, sau khi mở hư không, hư không chẳng khép lại được.’ Hắn càng đi càng xa, trong lòng lo lắng bất an: “Không biết thần thông của A Ứng thí chủ duy trì được bao lâu, đi được bao xa?” Mắt thấy sắp ra khỏi chỗ ở của các...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.