Thanh âm của cô gái nằm sau lưng y dần dần trở nên trầm thấp, ngày càng yếu ớt: "Không có luân hồi, ca ca. Chấp niệm, ở kiếp này của ta đã kết thúc rồi, các ngươi sẽ sống rất tốt. . . . ." Hứa Ứng ngơ ngác đứng ở nơi đó, trừng to hai mắt, trong đầu giống như có gì đó nổ tung, đủ loại ký ức đủ loại hình ảnh của đời thứ nhất ập tới như thủy triều, nhấn chìm lấy y. Y nhớ lại lần gặp gỡ dưới cầu ô thước trên Ngân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.