Đám người Hồ Trác Quân ngơ ngác nhìn Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Tử, Tử Y Thần Hầu...” Hứa Ứng thở dài, quay đầu lại mỉm cười với đám người đang trợn mắt há hốc mồm: “Vốn dĩ ta chỉ muốn dùng thân phận người bình thường đi cùng các ngươi, ta nghĩ làm bằng hữu như vậy sẽ khiến mọi người thoải mái hơn. Thật không ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” Y chán nản lắc đầu, sống lưng lập tức ưỡn thẳng. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Hồ Trác Quân, đột nhiên có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.