“Vâng thưa mẹ.’ Hứa Ứng la hét, chạy về phía bạn bè, đột nhiên cậu bé như đụng phải thứ gì, quay đầu nhìn lại, thấy thân hình thiếu niên như khói bụi. Ký ức lại ập tới. Tới giờ cơm trưa, Hứa Ứng nhếch nhác đi về, bị mẹ đẩy vào rửa tay rửa mặt. “Mẹ ơi, người lúc trưa là ai?” Y ngồi xuống cạnh bàn, vừa cầm một bát cơm tiên đạo lên vừa hỏi. “Một người lạc đường.” Mẹ y cưng chiều vuốt ve gương mặt y. Ký ức qua đi, Hứa Ứng nước mắt giàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.