๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Y đã tới mức sơn cùng thủy tận. Ngũ Tuyệt Tiên Vương thấy y mấy lần muốn đứng dậy mà vẫn không dậy nổi, ánh mắt lóe lên vẻ khoái trá. Đệ Cửu Tiên Vương vẫn không ra tay, thấy vậy khẽ nhíu mày nói: “Đủ rồi, Ngũ Tuyệt, cho hắn ra đi thống khoái.” Ngũ Tuyệt Tiên Vương liếc mắt nhìn sang một cái rồi thản nhiên nói: “Ngươi động lòng trắc ẩn à? Hắn không chết được, năm xưa chúng ta từng thử rồi, dùng cả Tử U minh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.