Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hương công tử chạy vắt chân lên cổ, trốn xa hơn mười dặm, cuối cùng không áp chế được thương thế nữa, ngửa mặt lên trời ngã ngửa ra, thở hồng hộc không ngừng.

Một lát sau Thập Tam Nương với gương mặt xinh đẹp khập khễnh đi tới, miệng ho ra máu.

Hai đại cao thủ đứng đối diện, đều hơi lúng túng.

“Không ngờ tu vi của người này lại cao thâm khó lường như vậy, chúng ta đụng phải cao thủ rồi.”

Hương công tử thở ra một hơi, ngồi dậy nói: “May là chúng ta chạy trốn nhanh, nếu không chết chắc rồi.”

Thập Tam Nương ngồi xuống nói: “Ta không nhìn ra tu vi của hắn thâm sâu cỡ nào, thậm chí chỉ ngồi đó ấn nhẹ vài cái đã khiến chúng ta trọng thương. Chẳng lẽ là luyện khí sĩ thời Tiên Tần thượng cổ, cố ý giả trang thành thiếu niên?”

Cô khá ngại ngùng, khi Hứa Ứng đối phó với hai người bọn họ, thậm chí y còn chưa nhấc hẳn tay lên thì bọn họ đã bị đánh cho bán sống bán chết, thậm chí bọn họ còn không thấy Hứa Ứng ra tay như thế nào!

Hương công tử lắc đầu nói: “Chúng ta tìm kiếm luyện khí sĩ thượng cổ bao nhiêu năm mới thấy được một người trong Thạch sơn, luyện khí sĩ thượng cổ này từ đâu chui ra?”

Thập Tam Nương cũng nghĩ mãi không ra.

Trên Nại Hà, gió ngừng trăng sáng, thậm chí đám cô hồn dã quỷ lúc trước qua qua lại lại giữa sông cũng trở nên yên ắng, ngoài Hứa Ứng ra, thậm chí không ai dám thở mạnh.

Hứa Ứng đánh trọng thương hai đại cao thủ, ánh mắt trở nên thâm thúy xa xưa, cứ như bản thân cũng trở thành đại cao thủ.

Một lát sau thiếu niên mới tỉnh táo lại, thôi không đắc ý quên mình, thầm nghĩ: “Nếu ta cứ ngông cuồng tự đại, không khéo bị người ta giết chết vì sao cũng chẳng biết. Du như rất nhiều người bắt rắn già đời, tự cho là bản lĩnh hơn người, không cẩn thận trúng độc rắn một cái là hai chân duỗi thẳng chim ngửa lên trời.”

Có điều cái chậu đồng đúng là kinh khủng, không ngờ lại có thể khiến luyện khí sĩ nho nhỏ như y ngụy trang thành cao thủ tuyệt thế, đánh cho Hương công tử và Thập Tam Nương hộc máu bỏ chạy, khiến Hứa Ứng càng thấy ưa thích cái chậu đồng này.

“Thiếu nữ trong quan tài đưa ta cái chậu đồng, đâu có nói phải trả cho cô ấy. Thế thì ta sẽ không trả.”

Thiếu niên thầm nghĩ: “Cái chậu đồng này là vật đính ước mà cô ấy tặng ta, nể mặt chậu đồng, cho dù cô ấy là nữ quỷ, ta cũng cố gắng...”

Chiếc thuyền lá phong đi một đêm về phía đông là được mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng tới cạnh Vô Vọng sơn, đột nhiên sắc trời sáng sủa, ánh nắng sớm chiếu xuống, trong lòng Hứa Ứng thầm biết không ổn, lập tức ôm lấy chậu đồng.

Dưới chiếc thuyền lá phong, toàn bộ Nại Hà đột nhiên tiêu tán không còn bóng dáng, con thuyền lá phong cũng biến thành chiếc lá rụng không còn chỗ đậu, từ trên không trung bồng bềnh rơi xuống.

Hứa Ứng rơi từ trên không xuống, tuy không bị thương nhưng chậu đồng đã bị đập vỡ, xuất hiện một vết nứt, nước chảy ra ngoài không ngừng.

Trong lòng Hứa Ứng cực kỳ đau xót, vội vàng cầm cái chậu chạy nhanh tới, cao giọng hô: “Hồ gia, Hồ gia! Cho ta mượn một thỏi bạc lớn! Vàng thì càng tốt!”

Đám yêu hồ này cư ngụ trong trấn nhỏ dưới chân Vô Vọng sơn, lúc này trời mới tờ mờ sáng, rất nhiều yêu hồ còn chưa rời giường, đã thấy Hứa Ứng cầm chậu đồng lao vào trong trấn.

Vị trưởng lão của Hồ gia đi ra, cuống quít nói: “Hứa yêu vương tới đây có chuyện gì vậy?”

Nước trong chậu đồng đã sắp chảy hết, Hứa Ứng cũng không kịp nói nhiều, thấy trên ngón tay hắn có cái nhẫn vàng, bèn lột ra, ném vào trong chậu đồng.

Nước trong chậu đã cạn đáy, nhẫn vàng rơi vào trong nước, phát ra tiếng vang lạch cạch. Hứa Ứng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên, đột nhiên thấy vòm trời nứt ra, một cái vòng vàng từ trên trời giáng lâm, đường kính lên tới ba bốn dặm, rơi thẳng từ trên không xuống.

“Ầm ầm!”

Chấn động kịch liệt lan tới, vòng vàng to tới ba dặm phá tan tầng khí quyển, manh theo ánh lửa hừng hực đập xuống Vô Vọng sơn, khiến yêu quái lớn nhỏ trong núi kinh hãi gào khóc liên tục, bỏ chạy tứ tán.

Hứa Ứng chỉ sợ nghèo, lòng đầy mong chờ nhìn lên, chỉ thấy cái vòng vàng hạ xuống nhưng càng lúc càng nhỏ, trước còn được hai ba dặm, nhưng chẳng mấy chốc đã thu nhỏ tới khoảng trăm trượng.

Khi tới Vô Vọng sơn chỉ còn năm sáu trượng.

“Coong!”

Vòng vàng xoay tròn nện xuống, ghim vào vách núi.

Hứa Ứng chạy tới, nhổ cái vòng vàng trên núi ra, vòng vàng chỉ rộng có bốn thước nhưng đã lớn hơn nhẫn vàng không biết bao nhiêu lần, phải nặng cỡ ngàn cân!

“Đời ta không cần cố gắng nữa rồi...” Giọng nói của Hứa Ứng hơi run rẩy.

Y nhìn cái chậu đồng đã hỏng, nước trong chậu đã rò hết, thần thông của thiếu nữ trong quan tài cũng theo nước trong chậu chảy ra mà biến mất.

Hứa Ứng ném một hòn đá nhỏ vào trong chậu, chỉ tạo ra một tiếng coong, trên trời không có ngọn núi nào đập xuống.

“Đáng tiếc, bảo bối này còn lợi hại hơn Tụ Bảo bồn trong truyền thuyết không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều quá dễ vỡ.”

Hứa Ứng khá tiếc nuối, có điều ném được một cái nhẫn lớn xuống, xem ra cả đời này Hứa đại quan nhân không phải lo chuyện ăn uống nữa rồi, tiền sính lễ cũng không thành vấn đề.

Quả chuông lặng lẽ lơ lửng sau lưng y, thầm nghĩ: “Thằng nhóc thối này tưởng chậu đồng là bảo bối, thật ra bảo bối là thần thông không gian của yêu nữ. Có điều, thường thì phải là thần tiên mới tu được thần thông cỡ này, yêu nữ luyện được thủ đoạn như vậy, không phải chuyện nhỏ. Lần này cô ta thoát khốn, có thể nói là rồng rời vũng cạn.”

Đột nhiên nó nghĩ đến, yêu nữ không phải yêu, ngược lại hóa giải Ôn Thần xâm lấn, thế chẳng hóa ra mình trấn áp yêu nữ là sai lầm?

“Chẳng lẽ ta là quả chuông xấu?”

Nó không khỏi hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta và chủ nhân mới là kẻ ác? Không đúng, chủ nhân quang minh lỗi lạc, anh minh thần võ, sao lại là kẻ ác được? Chắc là yêu nữ giả làm người tốt, cố ý lừa gạt chúng ta!”

Hứa Ứng trả cái nhẫn vàng cho trưởng lão Hồ gia, khiêng cái vòng vàng lớn về Tần Nham Động, đã thấy một con rắn lớn đang cuộn mình ngoài cửa động.

Con rắn kia đầu to hơn một trượng, mọc ra hai sừng, hai sừng còn chia nhánh, trông như sừng hươu vừa mọc, lông lá xồm xoàm, hai màu sắc một đen một trắng, còn có thể thấy cả mạch máu.

Con rắn kia dài hơn mười trượng, cuộn người trước động. Lớp vảy như gương sáng, phản chiếu ánh sáng mặt trời ngày xuân, tỏa ra hào quang màu đỏ kim.

Đầu rắn nhếch lên, cao khoảng ba bốn trượng, trên người nồng nặc yêu khí, ánh mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn mặt trời vừa lên.

Hắn quay về mặt trời hít thở, tu luyện đạo dẫn công, khi hút vào thì thân thể phình to, lớp vẩy mài vào nhau tạo ra tiếng động như sắt thép va chạm.

Trong ánh mắt có vô số hạt ánh sáng ập tới, tạo thành vòng xoáy, dồn dập rơi vào miệng con rắn lớn.

Có thể thấy trong cơ thể con rắn có một vầng mặt trời đi khắp nơi, thậm chí hào quang xuyên qua lớp vẩy, chiếu rọi ra ngoài, còn quan sát được cả lục phủ ngũ tạng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vầng mặt trời đã đi từ yết hầu tới chóp đuôi, nơi nó đi qua, thân thể đều nhô lên, phình to, còn to hơn vại chứa nước của gia đình nông thôn tới hai ba vòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK