Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quầng sáng lớn hơn nửa mẫu kia cũng ở trên không trung, đang lao thẳng xuống dưới núi, theo phương hướng chắc là Thủy Khẩu miếu.

“Thủy Khẩu miếu chỉ có một tòa miếu hoang, nơi đó có thể hiện lên một vầng mặt trời và một ngọn tiên sơn không?”

Lão không khỏi khó hiểu, lập tức đổi hướng, chạy tới Thủy Khẩu miễu trước, thầm nghĩ: “Hứa Ứng cũng đi theo hướng này, ta tới trước một bước, đợi hắn tự chui đầu vào lưới!”

Thủy Khẩu miếu vốn nằm dưới Ngô Vọng sơn, nhưng từ khi cõi âm xâm lấn tới giờ, mặt đất không ngừng chấn động, hai nơi vốn đã cách xa nhau lại càng ngày càng xa, bây giờ Thủy Khẩu miếu đã ở xa hơn mười dặm.

Ngoan Thất mang theo Hứa Ứng trườn về phía trước, tốc độ không chậm hơn lúc Hứa Ứng chạy hết sức bao nhiêu, có rất nhiều dã thú và đại yêu lao nhao bỏ chạy, chỉ có bọn họ là đi ngược chiều.

Giữa bầu trời, một tảng đá lớn cỡ căn nhà nhỏ từ trên trời giáng xuống, Ngoan Thất vội vàng né tránh, tảng đá đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn dưới mặt đất.

Hứa Ứng cũng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bóng râm của một ngọn núi lớn che phủ bầu trời. Đột nhiên có ánh sáng lóe lên, đó là một vầng mặt trời, di chuyển từ mặt sau của ngọn núi ra, soi sáng ngọn núi cổ xưa nguy nga này!

Trên không trung, đất đá không ngừng rơi từ ngọn núi xuống, như hạt mưa phủ khắp bầu trời.

Những tảng đá lớn lơ lửng trên không trung còn đỡ , rơi xuống mới là đáng sợ, bất cẩn một chút thôi là kết cục thịt nát xương tan!

Lại có một tảng đá còn to hơn từ trên trời giáng xuống, đập trước mặt bọn họ, khiến Ngoan Thất sợ tới mức hét tướng lên.

Hứa Ứng tung người hạ xuống, đi tới cạnh tảng đá vừa rơi, kiểm tra cẩn thận rồi nhỏ giọng nói: “Kỳ quái, tảng đá này còn mọc lông nữa. Ngài chuông, ngươi đã bao giờ gặp chuyện như vậy chưa?”

Tảng đá từ trên không trung rơi xuống này còn mọc ra những thứ vừa giống bộ lông vừa giống xúc tu, như vô số sợi tới vò chung một chỗ, có cái kết thành dây thừng, có cái lại rối tung.

Bốn phía xung quanh tảng đá đều phủ kín những thứ này, có cái như mọc từ trong tảng đá ra, có cái lại che kín vách đá như rong rêu.

Quả chuông bay ra, dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ một phen rồi nói: “Kỳ lạ, tảng đá kia trông như đá mà không phải đá, như lông mà không phải lông, như thịt mà không phải thịt. Rốt cuộc nó là thứ gì?”

Nó có hiểu biết sâu rộng nhưng chưa từng gặp tảng đá nào kỳ quái như vậy.

Ngoan Thất đọc sách nhiều nhất nhưng cũng không nhận ra tảng đá này.

Đột nhiên, mặt đất lại rung chuyển kịch liệt, cách xa mười dặm lại có một ngọn núi nguy nga đột nhiên mọc từ dưới đất lên, từ từ bay lên không trung!

Ngọn núi này, đỉnh núi chổng ngược, động tĩnh còn lớn hơn ngọn núi vừa rồi, khi bay từ dưới đất lên, ánh lửa và hào quang lóe lên từ giữa ngọn núi, cực kỳ chói mắt!

Đồng thời, dưới lòng đất cũng vang lên tiếng thở phì phò kỳ quái, như dây cung bị kéo đứt, thế nhưng lại càng vang dội. đứng trong âm thanh này, toàn thân như bị xé rách từ giữa ra!

Hứa Ứng đột nhiên cảm thấy dưới lòng đất có một luồng kiếm khí kỳ dị, không khỏi biến sắc, vội vàng tung người lao lên, quát lớn: “Ngoan Thất, đi theo phía ta!”

Ngoan Thất vội vàng trườn tới bên cạnh y, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên nứt ra, từ chỗ nứt có luồng khí kỳ lạ phun lên, cứ như kiếm khí từ dưới lòng đất phóng lên bầu trời, tạo thành một bức tường kiếm khí dài tới mấy chục dặm.

Kiếm khí chà qua đuôi Ngoan Thất, Ngoan Thất chỉ cảm thấy sau đuôi tê rần, quay đầu nhìn lại đã thấy chóp đuôi bị tước mất một khoảng, lập tức đau tới mức nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: “Chóp đuôi ta hơi phình ra là để tiện thi triển Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, bây giờ bị tước mất chóp đuôi, e là uy lực quyền pháp suy giảm.”

Bức tường kiếm khí này càng ngày càng rộng, càng ngày càng cao, đã cao gần bằng hai ngọn núi trên bầu trời.

Tới khi kiếm khí trong khe nứt được phóng hết ra, bức tường kiếm khí mới từ từ biến mất.

Hứa Ứng và Ngoan Thất nghi hoặc không thôi, nhìn theo cái khe khổng lồ, chỉ thấy khe nứt cực kỳ bằng phẳng, như một vệt thẳng tắp, mặt cắt của khe nứt cũng phẳng lỳ như gương!

Cứ như có người khổng lồ vô song cầm thanh kiếm chống trời trong tay, chém đứt mặt đất!

“Thế giới này chắc là điên rồi.” Ngoan Thất lẩm bẩm.

Hứa Ứng đi tới bên khe nứt, nhìn xuống dưới, chỉ thấy khe nứt sâu không thấy đáy.

“Trong khe này nhốt kiếm khí của một vị cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh, bị chôn dưới lòng đất nhiều năm, ứ đọng không có chỗ thoát. Nếu không có cõi âm xâm lấn lần này, cõi âm va chạm với mặt đất của dương gian, chắc đã chẳng có khe nứt như vậy.”

Hứa Ứng cảm nhận kiếm khí nấp trong lòng đất, vẫn có thể nhận ra một ít kiếm khí rải rác trong vực sâu trăm ngàn trượng, đang nhảy nhót giao đấu với nhau, nói: “Tiếc là kiếm khí chứa trong khe nứt đã phun hết, không thể tìm hiểu kỹ lưỡng kiếm pháp thần diệu ẩn giấu trong đó.”

Ngoan Thất cũng chấn động nói: “Kiếm này còn mạnh hơn kiếm thuật của Viên Thiên Cương ở Vọng Hương đài!”

Hứa Ứng cảm thụ kiếm ý, đáng tiếc thời đại mà cường giả tuyệt thế kia thi triển kiếm này đã cách hiện tại quá xa. Hơn nữa sau khi kiếm khí trong khe phóng thích, kiếm ý ẩn chứa trong khe nứt đã cực kỳ mỏng manh.

Đột nhiên y cảm thấy cái hộp sau lưng khẽ rung động, cứ như trong hộp có vật sống gì đó đang nhảy nhót vui mừng.

Không chỉ có thế, trong hộp kiếm có một luồng kiếm khí và kiếm ý như có như không thẩm thấu ra ngoài, liên kết với thần thức của bản thân!

Y thầm vui vẻ, hộp kiếm này là hộp kiếm của Viên Thiên Cương, trong hộp ẩn chứa kiếm khí của Viên Thiên Cương, lâu dần luyện thành bảo vật.

Hứa Ứng vẫn cõng hộp kiếm nhưng trước giờ hộp kiếm chưa bao giờ liên hệ với y, không ngờ hôm nay hộp kiếm như có linh trí, cảm nhận được kiếm khí dưới lòng đất và bay lên trời, không ngờ lại chủ động giao cảm với y, giúp y cảm ngộ kiếm ý kiếm khí ẩn giấu trong khe nứt!

Quả chuông cũng nhận ra kiếm khí và kiếm ý ẩn giấu trong khe.

Quả chuông cũng nhận ra kiếm khí và kiếm ý trong cái hộp, ồ lên một tiếng nói: “Tiểu bối này đúng là tiền đồ vô lượng, gặp được người như ta, đã thức tỉnh linh trí rồi! Không tệ không tệ!”

Giọng điệu của nó rất ngạo nghễ, hiển nhiên thành tựu của nó cao hơn hộp kiếm nhiều, tự nhận là tiền bối. Hứa Ứng vừa cảm ứng tỉ mỉ kiếm ý trong khe hở, vừa đi dọc khe nứt tới Thủy Khẩu miếu. Càng tới gần Thủy Khẩu miếu thì kiếm ý ẩn chứa trong khe nứt càng mãnh liệt, hộp kiếm trong tay y cũng hưng phấn nhảy múa!

“Mau chạy tới Thủy Khẩu miếu!”

Hứa Ứng nhìn từ xa thấy mấy tên quan lại quần áo chỉnh tề đang cõng hồ lô chạy dọc khe lớn. Một gã quan lại nói với một tên quan lại khác trong số đó: “Mặt trời và hai tòa tiên sơn này được phun ra từ trong ngôi miếu hoang Thủy Khẩu miếu à?”

“Đã thông báo cho thứ sử đại nhân chưa?”

“Đã báo. Có điều chắc thứ sử đại nhân cũng thấy dị tượng trong Thủy Khẩu miếu rồi.”

Hứa Ứng nghe vậy thầm giật mình: “Mặt trời và tiên sơn được ngôi miếu hoang này phun ra? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”Y đi tới Thủy Khẩu miếu, đây là ngôi miếu nổi tiếng ở biên giới, chẳng qua lâu rồi không được tu sửa, lại không có thần linh vào ở nên hương khói đã lụi tàn.

Y đi vào miếu hoang, không khác mấy những ngôi miếu bình thường, đơn giản là nơi phàm phu tục từ thờ cúng thần linh, cầu khẩn thân linh che trở. Sau khi lụi tàn thì nơi này trở thành chỗ ở của cáo hoang cồn lang.

Căn miếu hoang này mà có thể phun ra tiên sơn và mặt trời?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK