“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ?” Hứa Ứng hỏi. Người áo trắng kia nói: “Ta và Hứa Ứng là người cùng thời đại, đã không còn ai biết tên thật của ta. Nhưng mọi người trong tổ đình đều gọi ta là Tiểu Thiên Tôn.” Gió lạnh hiu hiu thổi. Hứa Ứng đứng trong gió thu tháo tấm mặt nạ xuống, trong lòng thoáng chút bi thương. Đúng là phúc báo mà kiếp đầu tiên tích cóp đã tới. Tiểu Thiên Tôn là sư phụ của Sở Thiên Đô. Mình đứng trước mặt Tiểu Thiên Tôn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.