Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng ngồi đàng hoàng trước chậu nước, đợi tới khi tốc độ của con thuyền lá phong giảm đi lại thổi một cái, tăng tốc cho chiếc thuyền.

Có điều, dù sao tâm tính y vẫn còn thiếu niên, lén lút giơ ngón tay thò vào trong chậu, ngón tay lại hiện lên trên không trung, nhô ra trên trời.

“Ngón tay của ta lớn quá!” Hứa Ứng trầm trồ.

Y điều chỉnh vị trí, để ngón tay trên trời tránh khỏi mặt sông, dương dương tự đắc ngắm nghía ngón tay cái của mình. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, đầu ngón tay y va vào một đỉnh núi, ngón tay Hứa Ứng bị đau, vội vàng rụt lại, chỉ thấy ngón tay y đã bị cứa rách, đang chảy máu.

Còn bên bờ sông Nại Hà, một ngọn núi nổ tung, đất đá văng tứ tung, văng xa tới mấy chục dặm.

Hứa Ứng sợ hết hồn, không dám nghịch ngợm nữa.

Quả chuông thấy y ăn phải quả đắng, không khỏi vui vẻ cười khoái trá, tiếng coong coong vang vọng.

Chiếc thuyền lá phong đi về phía đông hơn ngàn dặm, tới một khu vực hoang vu, có những dãy núi cao chót vót, nước Nại Hà chảy xiết, chiếc thuyền lá phong đi tới khúc ngoặt của con sông, dòng nước chậm lại. Đột nhiên phía trước có ánh sáng lóe lên, là một chiếc thuyền hoa, đèn đuốc sáng choang, đang đi trên Nại Hà.

Trên khúc rẽ của con sông, mặt nước rộng như biển, trên dãy núi phía tây là mặt trăng to như cái đấu, ngọn núi có vẻ nhỏ bé hơn mặt trăng nhiều.

Hứa Ứng thầm khen, cảnh tượng cõi âm này đúng là một vẻ đẹp khác.

“A Ứng, không phải thuyền gì cũng đi được trên Nại Hà đâu.”

Quả chuông nói nhỏ: “E rằng chiếc thuyền hoa này là ‘kẻ đến không có ý tốt’.”

Đột nhiên trong chiếc thuyền hoa có tiếng người vang lên: “Nại Nguyệt, trên sông gió lớn, treo đèn lồng tránh gió lên đi.”

Một giọng nữ đáp lời: “Vâng, Hương công tử.”

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cầm đèn lồng từ trong thuyền hoa đi ra, vóc dáng thướt tha, nhón chân treo đèn lồng dưới mái hiên.

Sau khi treo chiếc đèn lồng này lên, đột nhiên gió ngừng hẳn, chiếc thuyền lá phong chậm rãi dừng lại, trôi trên mặt nước.

Hứa Ứng nhướn mày, không nói gì.

Lúc này vị ‘Hương công tử’ trong chiếc thuyền hoa lại đi ra, đứng xa xa nhìn về phía Hứa Ứng, kinh ngạc nói: “Không ngờ người đứng ở Trúc Độ quốc quất roi Ôn Thần, đuổi Ôn Thần về thế giới thiên đạo lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.”

Một chiếc thuyền hoa khác chèo tới, trong thuyền hoa có một cô gái mặt mũi xinh xắn cười hì hì nói: “Hương công tử, hắn bị đèn lồng Tị Phong của ngươi dừng thế gió, đang không biết làm sao, rõ ràng chỉ là một đứa con nít. Ngươi bố trí trận địa lớn như vậy, mời cả ta đến giúp đỡ, chỉ để đối phó với một tiểu bối như vậy thôi à?”

Hứa Ứng thầm cảm thấy nặng nề: “Gay go! Xem ra sau chuyện Ôn Thần hàng lâm không chỉ có một người. Có người dẫn thiếu nữ trong quan tài đi, những người khác cản ta lại trên sông.”

Hứa Ứng ho khan một tiếng, đánh bạo nói: “Các ngươi là người phương nào? Cả gan cản đường bản tọa, đúng là lớn mật! Các ngươi có bằng Ôn Thần kia không?”

Cô gái xinh đẹp và Hương công tử liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cười ra thành tiếng.

Hứa Ứng lạnh lùng nói: “Ta đánh được Ôn Thần, chẳng lẽ không đánh được các người? Mau mau thối lui, bản tọa không tính toán với hai tên tiểu bối các ngươi.”

Cô gái xinh đẹp cười khanh khách nói: “Tiểu quỷ này dám làm bộ làm tịch, ra vẻ tiền bối trước mặt chúng ta. Tu vi của ngươi ra sao, chúng ta nhìn cái là hiểu. Hương công tử, ngươi ra tay hay để ta?”

Hương công tử cầm quạt giấy trong tay, xoạt một tiếng mở ra, phe phẩy, phong lưu phóng khoáng cười nói: “Thập Tam Nương, bắt người tiễn Ôn Thần là một công lao lớn. Công lao này, ta tặng cho ngươi.”

Cô gái xinh đẹp kia nhìn sang phía Hứa Ứng, đột nhiên trong lòng có ý khác, nói: “Năm ngoái toàn bắt đám hậu sinh tuấn tú trắng trẻo, chưa bao giờ hưởng thụ mùi vị của loại da đen thế này...”

Trong lòng Hứa Ứng vừa sợ vừa giận: “Cô ta định ăn thịt ta?”

Cô gái xinh đẹp kia cười khúc khích, đột nhiên trên thuyền có hai dải lụa đỏ bay ra, uốn lượn trên mặt sông, chỉ trong giây lát đã quá thành hai con hồng long, đầu như ngọn núi nhỏ, hung ác dữ tợn!

Con hồng long đi đầu gầm lên một tiếng, long ngâm khuấy động dãy núi, đánh về phía con thuyền lá phong.

Hứa Ứng không hề nghĩ ngợi, giơ ngón tay ấn lên bồn nước trước mặt. Sấm sét lập tức hiện lên trên bầu trời, lôi hỏa cuồn cuộn, một cây cột chống trời màu da người từ trên không giáng xuống, xung quanh cây cột là từng dải lôi hỏa uốn lượn, ấn lên người con hồng long như ấn vào con giun, đè con hồng long từ trên mặt nước xuống đáy Nại Hà!

Mặt nước nổ tung, làm dấy lên cơn sóng cao tới trăm trượng, hất cả chiếc thuyền lá phong và hai chiếc thuyền hoa lên trời.

Hương công tử và cô gái xinh đẹp đều kinh hãi đến biến sắc, vội vàng ổn định thân hình. Cô gái xinh đẹp kêu to: “Hắn giả heo ăn thịt hổ, là loại âm hiểm, chúng ta khinh thường hắn!”

Một đầu ngón tay khác của Hứa Ứng vòng vào với ngón cái, cong ngón tay búng ra.

Giữa bầu trời lập tức có ngón tay cái giáng xuống, giữ lấy ngón giữa, búng ngón giữa ra. Một con hồng long khác phun ra máu tươi, bị ngón tay bắn bay, đập vào dãy núi cõi âm lân cận, ngũ tạng dập nát, xương cốt tan tành, có thể thấy đã không còn sống nữa.

Còn con hồng long bị y ép dưới đáy sông cũng bị đè tới mức lục phủ ngũ tạng dập nát, máu thịt bị Nại Hà ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn lại một đống xương khô.

Hứa Ứng không khỏi vừa mừng vừa sợ: “Cái chậu đồng này còn có năng lượng như vậy à?”

Cô gái xinh đẹp vừa sợ vừa giận, quát lên một tiếng dữ tợn, sau lưng hiện lên tầng tầng lớp lớp động thiên, động thiên lớn bọc ngoài động thiên nhỏ, ngoài động thiên lại có dị tượng con sông dài, đạo vận nổ vang!

Cô gái đang định ra tay, Hứa Ứng lại vội vàng thò tay vào chậu đồng, lại cong ngón tay búng ra. Ngón giữa lập tức phá tan từng tầng na pháp thần thông, tất cả na pháp thần thông đều bị phá hủy, ngón tay khổng lồ đập thẳng vào người cô gái xinh đẹp.

Thuyền hoa ầm ầm nổ tung, cô gái kia bị đánh tới mức hộc máu, tóc tai tán loạn, văng ra sau vài chục dặm, đập vào một ngọn núi lớn.

Hương công tử ở đằng khác phe phẩy chiếc quạt, đang định ra tay, lại đột nhiên thấy mây đen ngập trời, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, khóe mắt như muốn rách ra.

Chỉ thấy trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ như che khuất cả bầu trời, mang theo ngọn lửa vô tận từ trên trời giáng xuống, đang đánh về phía mình!

Y không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bay lên trời, chân đạp hư không, bước lên trên không trung ra sức bỏ chạy.

Bàn tay kia hóa thành nắm đấm, đuổi theo khoảng trăm dặm thì quyền mới đánh trúng người hắn.

Hương công tử rơi vào rừng núi, không rõ sống chết.

Cô gái xinh đẹp rầm một tiếng, đánh nổ núi đá đang che lấp mình, bay lên như dải cầu vồng, kêu to: “Thập Tam Nương không có mắt, mạo phạm tiền bối mặt đen, xin được thứ tội!”

“Mặt đen?”

Hứa Ứng giận không kiềm được, giơ ngón trỏ chọc lia lại mấy phát vào chậu đồng, cuối cùng cũng chọc trúng cô gái xinh đẹp, đánh cô ta gãy xương đứt gân, miệng hộc máu rơi thẳng xuống đất.

Sau lưng Hứa Ứng, quả chuông nhìn tới đờ đẫn.

“Xem ra mấy năm qua, kẻ không tiến bộ chính là ta.”

Nó thầm nghĩ trong lòng: “Yêu nữ bị ta trấn áp ba ngàn năm, tu vi không tiến bộ nhưng thần thông quả thật kinh thiên động địa. Cho dù không có ai ra tay cứu ả, có lẽ mấy năm nữa ả cũng đánh bại ta, tự mình trốn thoát!”

Nó treo trong miếu hoang trên Thạch sơn, ngủ say mấy ngàn năm, bỏ lỡ thời gian. Còn thiếu nữ trong quan tài vẫn tiến bộ, bên giảm bên tăng, nó phát hiện mình đã không thể hiểu nổi thần thông của thiếu nữ trong quan tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK