Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Trử và Đinh Tuyền nghe xong câu này đều biến sắc.

Thân thể Đinh Tuyền run rẩy.

Vi Trử bước lên trước một bước quát lớn: “Ngươi đang nói gì đó? Ngươi lấy đâu ra bộ ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’ này? Rõ ràng đây là bí mật bất truyền của Chu gia...”

Hắn mới nói tới đây, đột nhiên dưới chân có vô số sợi rễ nhúc nhích, như từng con linh xà nhỏ bé chui vào máu thịt trên hai chân hắn!

Chân phải hắn vẫn đang mọc ra máu thịt, cho nên những sợi rễ này mới có thể nhân cơ hội đó chui vào, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, vô số sợi rễ đã đâm vào mạch máu của hắn, xâm nhập trái tim hắn!

Vi Trử ngơ ngác, quay sang nhìn người bên cạnh, khó lòng tin nổi.

Đinh Tuyền nhìn hắn, trong mắt đẫm lệ, nức nở nói: “Vi huynh, là hắn ép ta, ngươi đừng trách ta! Khi hắn đọc ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’, ta không thể không giết ngươi. Ta không muốn bị Chu gia tru di cửu tộc! Nhà ta có thê tử, còn cả ba tiểu thiếp phải nuôi, ta cũng là người đáng thương, ngươi biết...”

Vi Trử sắc mặt đỏ lên, miệng chảy máu, khó nhọc lắm mới nói được câu cuối cùng: “Ta đã cứu mạng ngươi...”

Đinh Tuyền rơi lệ, khóc lớn nói: “Ta biết, chắc chắn ta sẽ cố gắng sống sót, sẽ không phụ ơn cứu mạng của ngươi. Cho nên ngươi yên tâm đi đi, sau khi ngươi chết, sẽ không có ai biết bí mật của ta nữa!”

Da dẻ và y phục của Vi Trử nổ tung, máu tươi bắn ra xung quanh.

Trong máu thịt hắn đột nhiên mọc ra vô số sợi rễ, thậm chí trong đầu óc cũng có vô số sợi rễ quấn quanh!

“Ta không thể để Chu gia biết ta đã sao chép một bản Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp! Càng không thể để Chu gia biết bản chép tay của ta đã bị đánh mất!”

Tướng mạo của Đinh Tuyền dần dần hóa thành hung ác, quay sang đống rễ cây hình người nói: “Ngươi muốn trách thì chỉ có thể trách tên Hứa Ứng này! Trách tên điêu dân Hứa Ứng này lắm miệng! Là Hứa Ứng giết ngươi, không phải ta! Vi huynh, ta sẽ tiễn tên điêu dân này tới gặp ngươi, báo thù cho ngươi!”

Bàn tay hắn đặt lên thân thể đã mọc rễ của Vi Trử, Na Thuật bộc phát, đống rễ cây nhanh chóng sinh trưởng, chẳng bao lâu sau đã hóa thành một cây liễu lớn!

Cây liễu cắm rễ, phần giữa rễ cây với thân cây mọc ra một gương mặt rất giống Vi Trử, vẫn mang vẻ mặt kinh hãi.

Tán cây càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ căn miếu, cành liễu mọc ra ngàn vạn, đồng loạt rủ xuống, lay động theo làn gió.

Đinh Tuyền đứng dưới cây liễu, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Ứng, ánh mắt hung ác: “Điêu dân Hứa Ứng, ngươi giết ân nhân cứu mạng của ta, hôm nay bản quan sẽ báo thù cho Vi đại nhân!”

Hứa Ứng không nói gì, đột nhiên trên Đại Hùng bảo điện vang lên tiếng cười khúc khích. Ngoan Thất đã tỉnh dậy, thò đầu qua mái hiên của gian điện cười nói: “Ngươi cũng hay nhỉ, giết ân nhân cứu mạng của mình, còn định oán trách sang kẻ khác. Ngươi nói hồi nhỏ mình có đọc sách, ta thấy chỗ sách ngươi đọc chui vào đầu chó rồi!”

Sắc mặt Đinh Tuyền trầm xuống, cành liễu vang lên tiếng xào xạc, cuốn về phía Ngoan Thất, cười lạnh nói: “Yêu nghiệt, ngươi thì biết gì? Vi huynh là ân nhân cứu mạng ta, người giết huynh ấy là Hứa Ứng, đồng lõa là con dị xà nhà ngươi! Ta báo thù cho ân nhân cứu mạng nên tiêu diệt hai tên bại hoại các ngươi, nghĩa khí ngập trời!”

Thân hình Ngoan Thất uốn lượn, dùng thân thể dài ba trượng làm quyền cước, cong gập mình lại thi triển Tượng Lực Ngưu Ma Quyền Pháp, khí huyết khuấy động, ép lui những cành liễu đánh tới!

Nó trườn người, thi triển các loại quyền pháp, trong cơ thể vang lên từng tiếng voi rống, cười lạnh nói: “Họ Đinh, người ta nói ta là rắn độc, là yêu quái, ta thấy ngươi mới là rắn độc, là yêu quái! Trên người ngươi làm gì có chút tính người nào!”

Đinh Tuyền nổi giận, lạnh lùng hạ sát thủ, Ngoan Thất lập tức bị thương liên tục, tràn ngập nguy cơ.

Hứa Ứng đi ra khỏi Đại Hùng bảo điện, nói rất chân thành: “Đinh Tuyền, vừa rồi ta suy nghĩ cẩn thận về Na Pháp Na Thuật trong ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’, phát hiện Na Thuật trong đó có rất nhiều sơ hở.”

Y vận chút khí huyết còn sót lại, miễn cưỡng hóa thành dị tượng voi thần bám lên thân thể, nói: “Na Thuật và thân thể bất tử của ngươi thật ra không khó phá. Chỉ cần tìm đúng vị trí, giết ngươi dễ như trở bàn tay.”

Đinh Tuyền trong lòng chấn động, cười lạnh nói: “Ngươi dọa ta! Ta học ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’ tám năm, cho dù ngươi trộm được vào tay cũng chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, làm sao nhìn ra sơ hở của ta?”

Hứa Ứng bước khập khễnh về phía hắn, cười nói: “‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’ có chỗ độc đáo, nhưng cũng chỉ là một môn Na Pháp thô thiển. Ta nghiên cứu hơn năm mươi bản công pháp yêu tộc, ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’ là thô sơ nhất. Có thể thấy, Chu gia chưa từng truyền thụ cho ngươi Na Pháp cao thâm.”

Đinh Tuyền cười ha hả: “Công pháp yêu tộc lên tới cao nhất cũng chỉ có Thải Khí Kỳ, còn không xứng xách giày cho Na Pháp, ngươi lại dám lên mặt nói Na Pháp của ta thô sơ?”

Tâm niệm của hắn vừa động, vô số cành liễu đã bay tới, như rắn độc mãng xà từ bốn phương tám hướng ập tới!

Cùng lúc đó, lại có vô số cành liễu đâm thẳng tới, đối phó với Ngoan Thất.

Đây là Na Thuật đỉnh cấp được ghi chép trong ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’, Na Liễu Phất Kiếm Thuật, biến cành liễu thành kiếm, điều khiển ngàn vạn cành liễu thi triển kiếm thuật, nghênh chiến với kẻ địch từ bốn phương tám hướng!

Còn khi số lượng địch nhân ít ỏi, có thể tập trung cành liễu, vây giết kẻ địch!

Hứa Ứng đi tới, thân hình y và dị tượng voi thần đang bám lên người liên kết kết nhau, bước đi khập khễnh, đột nhiên lắc mình hay nghiêng người một cái là có thể né sát qua công kích của Na Liễu Phất Kiếm Thuật, càng lúc càng tới gần Đinh Tuyền.

Đinh Tuyền trong lòng hoảng loạn: “Hắn thật sự nhìn ra sơ hở trong Na Thuật của ta? Không đúng không đúng, ta tu luyện tám năm, làm sao lại không biết trong Na Thuật của ta có sơ hở? Hắn đang dọa ta!”

Hắn lập tức biến chiêu, dưới chân hắn vô số sợi rễ liễu đột nhiên chui từ dưới đất lên, quấn quanh thân thể hắn, hóa thành bắp thịt và gân chằng cho hắn, tăng cường lực lượng của hắn!

Nhưng ngay lúc này, Hứa Ứng xuất quyền đánh tới, Đinh Tuyền vội vàng giơ tay lên đỡ, thầm nghĩ: “Vẫn chiêu này! Ta đã thấy rồi...”

Nhưng nắm đấm của Hứa Ứng đang ầm ầm đánh tới lại đột nhiên mở ra, năm ngón tay múa lượn, nhanh chóng điểm lên cánh tay phủ kín sợi rễ của hắn!

Mỗi khi đầu ngón tay của Hứa Ứng chạm vào, hắn lại cảm thấy thân thể mình tê dại thêm một chút, cứ như liên kết giữa bắp thịt gân chằng và đầu óc bị cắt đứt, mất đi cảm ứng!

Hứa Ứng lướt sát qua người hắn, mười ngón tay bay lượn, điểm khắp người hắn.

Những sợi rễ liễu trên người Đinh Tuyền xụi lơ như đống rắn chết, rơi lả tả xuống đất, còn những cành liễu đang tấn công Ngoan Thất cũng đột nhiên mất khống chế, trở lại như bình thường.

Đinh Tuyền ngơ ngác đứng tại chỗ, tứ chi hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi không gì sánh được, đó là nỗi sợ đối với cái chết.

“Đinh Tuyền, ta đã nói rồi, giết ngươi dễ như trở bàn tay.”

Hứa Ứng xoay tay giơ một ngón đặt lên sau đầu hắn, nói: “Ngươi thấy đấy, ta không lừa ngươi.”

Sau đầu Đinh Tuyền không có vết thương nào nhưng trên trán lại đột nhiên nổ tung, thân thể lung lay rồi đổ nhào xuống đất.

“Tuy ‘Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp’ không nói rõ vị trí chính xác của bí tàng Nê Hoàn, nhưng theo như tuyến đường vận hành công pháp, bí tàng Nê Hoàn xuất phát từ đầu óc.”

Hứa Ứng quay người lại nói với thi thể Đinh Tuyền: “Ta biết tuyến đường vận hành Na Pháp của ngươi, lại biết chiêu thức Na Thuật của ngươi, cho nên giết ngươi cực kỳ đơn giản. Ngươi không nên giết chết Vi Trử, ta chưa từng thấy công pháp của hắn, trong thời gian ngắn cũng khó mà phá được.”

Ngoan Thất từ trên nóc nhà trườn xuống, vội vàng nói: “Ngươi giải thích với thi thể làm gì? Trời đã sáng rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không lại bị chặn trên Thạch Sơn mất!”

Hứa Ứng khập khễnh đuổi theo hắn, nói: “Ta sợ hắn chết mà vẫn không hiểu gì. Ta nghe người trong thôn nói, chết không minh bạch sẽ biến thành ác quỷ.”

“Ngươi tin chuyện đó là? Dọa trẻ con thôi!”

Bọn họ vừa ra khỏi căn miễu hoang, lại thấy Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình đang đứng cách cửa miếu không xa.

Hứa Ứng và Ngoan Thất trong lòng căng thẳng.

Bây giờ bọn họ đang bị thương, nếu Hoàng Tư Bình ngăn cản, chắc chắn chạy trời không khỏi nắng!

Hoàng Tư Bình lại như không thấy bọn họ, lẩm bẩm: “Sau khi xuống núi các ngươi đừng đi theo hướng tây bắc, hôm nay ta nhận được tin, chỗ đó đang có rất nhiều sơn thần, thần ngọn cỏ đang đợi các ngươi tự chui đầu vào lưới. Các ngươi đi theo hướng tây nam, dọc theo dãy núi Am Tử, Giản Sơn, thần linh ở đó tới hướng tây bắc rồi.”

Hắn hóa thành một con lang yêu ba chân, lảo đảo chạy xuống dưới núi, nói: “Tới Giản Sơn, tốt nhất ngươi nên tắm rửa. Trên người ngươi dính máu, mùi rất đậm, yêu thần có thể lần theo mùi truy đuổi ngươi.”

Hứa Ứng gọi hắn lại: “Thạch Sơn Thần, sao ngươi lại tha cho chúng ta?”

Hoàng Tư Bình dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái, suy nghĩ một hồi rồi nối: “Có lẽ là vì yêu tính của ngươi khó thuần, nhân tính chưa phai. Những thứ này trước kia ta từng có, sau khi quy thuận Âm Đình làm Thạch Sơn Thần lại không còn.”

Hắn khập khễnh đi xuống núi, nói: “Nếu ngươi là người, sẽ là kẻ khác biệt trong nhân tộc, nếu ngươi là yêu, là loại đặc biệt trong yêu tộc. Ta rất mong chờ tương lai ngươi sẽ biến thành như thế nào.”

Hứa Ứng nở nụ cười: “Chắc chắn ta là người, không phải yêu.”

Con lang yêu kia chui vào trong núi rừng, nói đầy ẩn ý: “Đừng khẳng định như vậy, ngươi còn hoang dại hơn cả ta, vạn nhất có ngày nào đó ngươi hiện nguyên hình, không khéo bản thân ngươi cũng giật nảy cả mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK