Hứa Ứng dò hỏi: “Bao lâu rồi ngươi không cạo râu?” Gương mặt Chu Thực trắng trẻo không râu ria gì, sáng bóng như đứa bé. Hắn cười đác ý nói: “Ta vốn râu ria xồm xoàm, nhưng sau khi tu luyện [Đà Ẩu tiên thư] thì không chỉ hết râu mà cả làn da cũng tốt hơn nhiều.” Hứa Ứng thử thăm dò: “Ngoài râu ria ra, còn có biến hóa này không?” Chu Thực biến sắc, giọng nói vang lên the thé như nữ giới: “Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì? Ai dám nói linh tinh sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.