Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu Hứa Ứng còn lo mình tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công, tạo ra hiện tượng quá rõ ràng, rất dễ thu hút thần linh tượng đá đuổi giết, bây giờ đã là vò mẻ không sợ nứt, quang minh chính đại tu luyện.

Càng tới gần ngôi miếu lơ lửng phía trước thì Thái Dương tinh khí trong ánh mặt trời càng nồng nặc, khí huyết của y từ từ khôi phục, cũng yên tâm hơn một chút.

Hứa Ứng nhìn về phía năm ngọn tiên sơn, năm ngọn tiên sơn này được bố trí theo kiểu dáng của khu vực Hi Di, cao thấp đan xen, hình thái cũng rất giống với ngũ tạng.

Xung quanh năm ngọn núi còn có tảng đá đã hóa thành máu thịt trôi lơ lửng, bay lung tung bắt người ăn thịt. Lại có vài thần linh tượng đá đạp lên mây khói hương hỏa, gia nhập trận chiến giữa Chu Chính và đám Thành hoàng, khiến tình hình càng hỗn loạn.

Y ngẩng đầu nhìn lên, trên ngôi miếu còn có một vầng mặt trời, sau vầng mặt trời này, trên trời cao còn một vầng mặt trời nữa. Bên ngoài đã là buổi chiều, mặt trời đã ngả về tây.

Kỳ quái, sao ở đây ta không thấy đói khát?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.

Quả chuông nói: “Trên tiên giới ăn gió uống sương, nhu cầu ăn uống tự thỏa mãn, đều có thể hóa thành nguyên khí, đương nhiên không cảm thấy đói khát. Nơi đây cũng có chút phong thái tiên giới, nhưng đáng tiếc chỉ là khu vực Hi Di.”

Trong đầu Hứa Ứng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, la lên thất thanh: “Ta hiểu rồi! Ngài chuông, ta nghĩ ra rồi! Tà kiếm tiên này không phải luyện khí sĩ mà là na sư! Chúng ta không ở trong tiên giới cũng không ở trong khu vực Hi Di của hắn mà là ở nơi hắn ẩn hóa! Hắn không phải kiếm tiên mà là na tiên!”

Quả chuông đờ ra như phỗng.

Hứa Ứng hưng phấn khó tả, y từng nghe thiếu nữ trong quan tài nói Na sư tu luyện ẩn cảnh, đạt tới tầng thứ cao nhất là có thể luyện thành tiểu tiên giới trong cơ thể, ẩn hóa tàng hình!

Thế giới trong miếu hoang này phù hợp với tất cả đặc tính ẩn hóa ẩn hình mà cô nói!

Nói cách khác, nơi này thật ra là một tiểu tiên giới trong cơ thể tà na tiên!

Nơi này không phải tiên giới, người ở đây cũng không phải tiên nhân mà là một vị na tiên tu luyện na pháp tới cảnh giới tối cao!

Hắn ẩn hóa tàng hình ở nơi này, tồn tại cùng thế giới , lại nô dịch rất nhiều thần linh cổ xưa làm nô tài, chế tạo Vạn Linh đan cho bản thân sử dụng!

Quả chuông im lặng trong chốc lát rồi nói: “Chẳng trách những tế văn chiêu hồn này lại có nhiều chữ bị sai, hóa ra là na tiên. Có lẽ vị na tiên này tìm được văn tế của luyện khí sĩ thượng cổ, chỉ học được đôi chút nên viết sai một số chữ. Có thể thấy hắn cũng chỉ là loại bất học vô thuật mà thôi.”

Hứa Ứng cảm thấy chữ ‘cũng’ của nó có vẻ châm chọc, thầm nghĩ: “Không phải ngài chuông châm chọc Ngoan Thất đấy chứ?”

Y suy nghĩ rồi nói: “Vị na tiên này tâm địa độc ác, coi người khác như con sâu cái kiến, thủ đoạn cực kỳ tà ác, nếu chúng ta đi vào ngôi miếu, chỉ e khó lòng thoát thân.”

Ánh mắt y lấp lóe, nhìn ngôi phiếu phía trước, đột nhiên có ý tưởng, nói: “Ngài chuông, chúng ta không vào miếu theo cửa chính mà vòng qua đằng sau.”

Quả chuông đề nghị: “Nếu ngươi cũng biết là nguy hiểm thì tội gì phải tìm đường chết? Chúng ta trở về lập bài vị thờ phụng cho con rắn thối ấy, trên bài vị viết hai chữ tráng sĩ, lại bịa thêm mấy việc thiện cho hắn, lừa ai đó tới cúng bái, hắn thành thần là chúng ta tận đạo nghĩ rồi.”

Hứa Ứng không đồng ý.

Quả chuông đành cố gắng bay về phía ngôi miếu, thầm nghĩ: “Ăn của chùa phải quét lá đa, ai bảo ta còn phải mượn khí huyết của hắn chữa thương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy A Ứng bất học vô thuật nhưng rõ ràng là người có thể kết giao! Vì bằng hữu, hắn còn dám liều mạng cơ mà!”

Nó đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi: “A Ứng, ngươi ăn một viên Vạn Linh đan rồi, có cảm thấy có gì thay đổi không?”

Lúc này Hứa Ứng mới nhớ ra mình đã ăn một viên Vạn Linh đan, loại linh đan diệu dược chữa trị nguyên thần cho thần tiên như vậy nhưng vào bụng y là như đá chìm đáy biển, không có chút động tĩnh nào!

“Kỳ quái, chẳng lẽ đan phương Vạn Linh đan của tên tà na tiên này cũng sai mất rồi? Nếu không sao Vạn Linh đan lại không có tác dụng gì?” Quả chuông buồn bực nói.

Từ khi nó treo trên Tiểu Thạch sơn tới giờ đã trải qua thời gian luyện khí sĩ tuyệt tích và Na sư quật khởi, nhưng nó phải trấn áp quan tài trong giếng, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Tiểu Thạch sơn, cũng không biết trong thời gian đó đã có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, bọn họ đi tới ngôi miếu. Ngôi miếu này vàng son lộng lẫy, khí phách hiên ngang, bên ngoài có thác nước từ trên trời đổ xuống, bọt nước lấp lánh như châu ngọc, Hứa Ứng nhìn lên trên, không ngờ lại chẳng thấy được khởi nguồn của thác nước.

Hình tượng của đại đạo?

Hứa Ứng hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại nhận ra không đúng. “Là ẩn cảnh do rất nhiều hình tượng của đại đạo tạo thành!”

Y dùng Thiên Nhãn quan sát thác nước, chỉ thấy mỗi giọt nước trong thác đều được tạo ra từ hình tượng của đại đạo, là hình tượng của đại đạo hệ thủy, có băng giá, sông dài, hồ nước, biển cả, vân vân. Trong đó còn ẩn chứa chiêu thức biến hóa, đạt tới đỉnh điểm có thể biến hóa được!

Nắm giữ Thiên Nhãn là quan sát được hình tượng của đại đạo này, chỉ e có thể lĩnh hội được không ít đạo pháp!

Nhưng vị na tiên ẩn cư ở đây không phải một vị na kiếm tiên à?

Hứa Ứng không hiểu chút nào, y chứng kiến kiếm khí kiếm ý như khai thiên tích địa ngoài Thủy Khẩu miếu, cắt đứt mặt đất, phá vỡ thời không, một kiếm giữa âm dương, mở một con đường thông sang thế giới khác.

Y tưởng rằng người ẩn cư ở đây chắc chắn là cường giả kiếm đạo tuyệt thế.

Nhưng đến nơi ẩn hóa do ẩn cảnh tạo thành, y lại hơi thất vọng, trong đạo pháp của đối phương, y không tìm ra chút dấu vết nào của kiếm đạo.

Y quay người nhìn về phía cỏ cây hoa lá ngoài miếu, cũng không chỗ nào không phải là ẩn cảnh, ảo diệu vô tận, nhưng vẫn không có dấu vết của kiếm đạo.

“Ngươi cũng nhìn ra rồi?” Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía thác nước.

Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên tên là Nguyên Vị Ương và lão đầy tớ áo xanh của hắn đang ở thác nước đối diện. Khi Hứa Ứng đi đến còn cách xa ẩn cảnh này nên không nhìn thấy bọn họ.

Hứa Ứng bước tới làm lễ chào hỏi: “Tại hạ tìm hiểu được một thức hình tượng của đại đạo ở bên ngoài miếu, tên là Phá Giới, còn tưởng chủ nhân ở nơi này chắc chắn là kiếm tiên. Đến lúc tới đây thấy ẩn cảnh ở nơi này mới biết đây là một vị na kiếm tiên ẩn hóa tàng hình. Có điều trong thác nước lại không có bất cứ kiếm ý kiếm khí gì; ta nghi ngờ người thi triển kiếm pháp tuyệt thế và vị na tiên này không phải cùng một người!”

Nguyên Vị Ương vội vàng đáp lễ, hơi ngạc nhiên, bỗng dưng cảm thấy thân thiết hơn với Hứa Ứng, nói: “Ta cũng cảm thấy nơi này có gì đó rất lạ. Ngươi gọi chiêu kiếm pháp kia là Phá Giới? Cũng rất sát với kiếm ý.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi gọi ẩn cảnh là hình tượng của đại đạo, cái tên hình tượng của đại đạo đúng là chính xác hơn một chút, ẩn cảnh có vẻ mông lung hơn nhiều.”

Hứa Ứng cười nói: “Đây là lời nói của tiền bối, ta cũng chỉ học theo mà thôi. Nguyên huynh đệ, ta định tới sau miếu xem xem vị na tiên này định giở trò gì! Có muốn đi cùng không?”

Lão đầy tớ áo xanh ho khan một tiếng, lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho Nguyên Vị Ương đừng đáp ứng.

Nguyên Vị Ương chần chừ, Hứa Ứng cười nói: “Chắc sẽ rất vui.”

Nguyên Vị Ương nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Lão đầy tớ áo xanh trừng mắt với Hứa Ứng, Hứa Ứng không buồn để ý, gọi một tiếng ngài chuông, cưỡi quả chuông lớn bay ra phía sau miếu.

Lão đầy tớ áo xanh nói: “Công tử, quân tử không đứng dưới tường rào sắp đổ. Nơi này cực kỳ quỷ dị, tốt nhất chúng ta nên mau chóng rời khỏi.”

Nguyên Vị Ương nói: “Xem một chút rồi đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK