Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần linh khổng lồ vừa chết, khí hương hỏa mà hắn cô đọng cũng tiêu tán, mấy mũi tên cắm trên người xà yêu Ngoan Thất cũng hóa thành khí hương hỏa biến mất không còn bóng dáng.

Hứa Ứng kiểm tra thương thế của xà yêu Ngoan Thất, khẽ nhíu mày.

Ngoan Thất bị thương rất nặng, tối qua hắn đã bị nội thương, hơn nữa trong trận chiến với thần linh khổng lồ vừa rồi còn bị trúng tên, nếu không chữa trị, e là không sống được bao lâu.

“Chắc ta không sống được nữa rồi.”

Ngoan Thất lại rất phóng khoáng nói: “Sau khi ta chết, ngươi sấy ta thành thịt khô còn có thể miễn tiền thuế một năm. À, ta quên mất, ngươi tới nha môn nộp thuế là tự chui đầu vào lưới! Ha ha ha ha... khụ khụ khụ!”

Hắn ho khan kịch liệt.

Hứa Ứng cười nói: “Ngươi không chết được. Ngươi quên rồi à? Ta là người bắt rắn, ta có thể bắt rắn, cũng có thể chữa cho rắn. Phía trước là Hoàng Điền Phô trấn, ta tới đó lấy ít thảo dược, đắp thuốc của ta, chắc chắn ngươi sẽ không có vấn đề gì.”

Ngoan Thất hơi thở mong manh, tinh thần uể oải, nói: “Ngươi tới Hoàng Điền Phô trấn, chẳng phải là giao hàng tới cửa à? Thần linh ở Hoàng Điền Phô trấn chắc không kém gì thần linh khổng lồ vừa rồi. Bây giờ tình trạng của ngươi cũng chẳng khá hơn ta là bao, không phải đối thủ của hắn. Ta là dị xà, ngươi là người bắt rắn, hai ta là kẻ thù, nếu ngươi bỏ đi để ta lại đây, ta cũng không trách ngươi.”

Hứa Ứng lắc đầu: “Hoàng Điền Phô trấn đang không có thần linh. Trước đây ta từng tới nơi này, có người nói thần linh ở Hoàng Điền Phô đã được thăng chức, được điều đi. Thành Hoàng vẫn chưa bố trí thần linh mới tới đây. Chẳng qua, ngươi nói đúng lắm, ta nên bỏ ngươi lại.”

Y bỏ xà yêu lại, đi vào trong thôn.

Ngoan Thất hoảng sợ, vội vàng nói: “Ta còn cứu được, đừng bỏ ta ít! Ít nhất ngươi cũng cứu thử đi chứ!”

Hứa Ứng tức giận nói: “Chẳng lẽ ta mang ngươi vào trong thôn trấn bốc thuốc chữa thương được hay sao? Ta đói, phải ăn chút gì đó, ngươi đừng có mà di chuyển.”

Lúc này Ngoan Thất mới yên tâm.

Hứa Ứng đi tới chỗ thần linh khổng lồ vừa ăn cơm, chỉ thấy các thôn dân đã sợ hãi bỏ trốn, chỉ có một cô bé khoảng mười tuổi vẫn ngồi dưới đất, tay cầm cái đùi gà còn chưa gặm xong, ngơ ngác nhìn y.

Hứa Ứng nhìn trên bàn, còn nửa con gà chưa ăn xong. Y bèn lấy từ trong lòng ra một khối bạc vụn đặt lên bàn nói: “Đây là tiền cơm ta trả thay thần linh khổng lồ.”

Y ăn như hùm như sói, chẳng mấy chốc đã xơi sạch nửa con gà.

Thiếu nữ kia thấy y có vẻ rất đói bụng, bèn đưa cái đùi gà mà mình chưa gặm xong cho y.

Hứa Ứng rất muốn nhận lấy gặm mấy cái, nhưng vẫn cố nhịn, lại lấy một khối bạc vụn đưa cho cô bé nói: “Nha đầu, giúp ta chăm nom huynh đệ của ta, cho hắn một chậu nước uống, đừng để hắn chết. Ngoài ra, đừng đến gần hắn quá, hắn có độc.”

Cô bé gật đầu, liếm chút thịt còn sót lại trên xương gà như một con mèo. Hứa Ứng nhanh chóng ra khỏi thôn, chẳng bao lâu sau đã tới Hoàng Điền Phô trấn.

Thành trấn này đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, cảnh tượng náo nhiệt, trên đường phó mọi người vác lợn sữa, gà vịt đã nướng chín, khiêng bê khiêng nghé, nâng kiệu hoa, thổi kèn đồng tí te, chạy về phía trước.

Hứa Ứng lẫn vào đoàn người, quan sát xung quanh, tìm kiếm hiệu thốc, thầm nghĩ: “Náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ là vị viên ngoại nhà nào cưới vợ?”

Một đội đánh trống gõ trống đi tới, phía sau đội trống là kiệu hoa to lớn, có trâu vàng mở đường, thân trâu buộc lụa hồng. Còn trên xe hoa là một điện thờ hình hoa sen, trên điện thờ là một bức tượng thần bằng đá.

Tượng thần này mọc ra sáu cánh tay, cánh tay và bàn tay có dải băng đồng quấn quanh, quấn cả hai phía trước sau thân thể. Tượng thần có hai gương mặt trước sau, được trạm trổ cực kỳ tinh tế sống động.

Bốn phía của điện thờ bày hai cái lư hương trước sau, đốt hai nén hương lớn bằng cánh tay, khói hương lượn lờ, phủ quanh tượng thần.

“Thần linh ở Hoàng Điền Phô bị điều đi, đang mời thần linh mới à?” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Đám người trong Hoàng Điền Phô trấn nối đuôi nhau bố trí tiệc mừng, hương thơm nức mũi, Hứa Ứng chen lên trước, lấy một ít đồ ăn nhét vào miệng, cứ no bụng trước đã.

Nhắc tới cũng lạ, từ sau khi gặp quả chuông lớn ở Giản Sơn, lúc nào y cũng cảm thấy đói bụng, ăn cũng không no, khí huyết luôn thiếu thốn.

Y đi theo xe hoa khoảng nửa dặm, cuối cùng cũng thấy hiệu thuốc trong Hoàng Điền Phô trấn.

Chưởng quầy và người giúp việc của hiệu thuốc đang đứng ngoài cửa ngắm xe hoa, trong cửa hàng ngoài Hứa Ứng không còn ai khác.

Hứa Ứng nhìn qua, gọi người giúp việc tới nói: “Lấy cho ta ít thảo dược.”

Người giúp việc từ bên ngoài bước vào, hờ hững nói: “Có cần đại phu kê đơn không?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Không cần, ta nói tên thuốc ngươi lấy thuốc, nhanh lên!” Dứt lời, y đưa ra mấy lạng bạc vụn cuối cùng của mình.

Y vốn định chạy trốn tới nơi khác, giữ lại tiền bạc cưới vợ, nhưng bây giờ Ngoan Thất đang bị thương, không thể lo quá xa, cứ mua thuốc đã rồi tính.

Người giúp việc thấy tiền là mắt sáng lên, vội vàng nói: “Quý khách cần dược liệu gì?”

Hứa Ứng báo tên từng dược liệu và cân lượng, người giúp việc nghe y nói xong không khỏi kinh hãi, trong lòng thầm nhủ: “Định chữa cho voi hay sao mà cần nhiều dược liệu như vậy?”

Hứa Ứng không chỉ chữa trị cho mình mà còn cần chữa cho xà yêu Ngoan Thất, Ngoan Thất dài hơn ba trượng, nặng tám trăm cân, tuy không bằng con voi nhưng cũng chẳng phải chuyện nhỏ, cần khá nhiều dược liệu.

Là người bắt rắn gia truyền, ngày ngày vào rừng núi, giao tiếp với rắn độc côn trùng yêu ma quỷ quái, đương nhiên phải biết một chút y thuật. Hứa Ứng đi theo tổ phụ và dưỡng phụ nhiều năm, y thuật không tệ, chữa thương không thành vấn đề.

Nhưng Hứa Ứng cần rất nhiều dược liệu, trong thời gian ngắn người giúp việc không thể lấy ra được. Y bèn ra khỏi hiệu thuốc, đuổi theo xe hoa, thầm nghĩ: “Để xem phong thần như thế nào?”

Y từng thấy cảnh phong thần trong thôn, hết sức đơn giản, người cao tuổi có đức hạnh sau khi qua đời được lập từ đường, lấy bùn hay gỗ chế tạo thành tượng, linh vị đặt trước bức tượng, ngày ngày thờ cúng là được, dần dà bức tượng sẽ có điểm thần dị.

Nhưng phong thần trong thành trấn không giống như ở nơi thôn quê, thần linh trong thành trấn đều có biên chế của Âm Đình, phải được Âm Đình sắc phong. Trong thời kỳ Chí Đạo Đại Thánh Đại Minh Hiếu Hoàng đế còn được hoàng đế sắc phong, cực kỳ trang nghiêm trang trọng.

Hứa Ứng chưa từng thấy loại phong thần này, không khỏi hiếu kỳ!

Đám người vây quanh xe hoa đi tới một miếu thờ trong trấn, nơi này cũng có cả biển người, không chen vào được. Hứa Ứng đành đứng ngoài miếu nhìn xung quanh, chỉ thấy đủ loại đồ cúng đồ thờ không ngừng được đưa vào trong miếu. Rất nhiều nam nhân cao lớn mời tượng thần hạ xuống, chuyển vào điện thờ trong miếu.

Trong làn khói hương lượn lờ, một Thổ Địa Thần thấp bé từ dưới đất chui lên. ‘Xoạt’ một tiếng, mở một cáo thị màu xanh, lúc lắc cái đầu đọc: “Phụng thiên thừa vận, Âm Đình chiếu viết, âm thần của Hoàng Điền Phô trấn là Hoàng Tam Đa, lúc còn sống thích làm việc thiện, kết nhiều thiện duyên, hành thiện tích đức, đức cảm thiên địa, nghĩa chấn quỷ thần. Kim Lăng Thành Hoàng, Hoàng Tiết Linh Phủ phụng chỉ, sắc phong Hoàng Tam Đa làm thần của Hoàng Điền Phô, hưởng hương khói nhân gian, nhận bách phúc cõi âm! Khâm thử....”

Thổ Địa Thần thấp bé kia đột nhiên thu tấm cáo thị, the thé giọng nói: “Tấu nhạc lên ~, Long Thần gọi mây, Vũ Sư rải mưa! Mời linh vị của Hoàng viên ngoại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK