๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hứa Ứng cúi người nói: “Đạo huynh dừng bước, tương lai ta lại tới đây thỉnh giáo đạo huynh.” “Tiểu hữu xin cứ tự nhiên.” Đông Minh Hư Hoàng khẽ cúi người. Hứa Ứng đi ra ngoài Vọng Hương đài, không bao lâu sau đột nhiên nghe tiếng gõ mõ. Trong lòng y thầm kinh ngạc, lúc trước tới đây y cũng nghe tiếng gõ mõ. Y ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ngọn núi và tháp cổ trên núi, nhưng không thấy nhà sư bên ngoài tháp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.