Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ứng hưng phấn khó tả, thầm tính toán trong lòng: “Thân là luyện khí sĩ, khống chế pháp lực của bản thân là chuyện đương nhiên. Pháp lực của thần linh hóa thành phi kiếm cho nên bọn họ khống chế pháp lực chính là khống chế phi kiếm. Ta cũng có thể khống chế nguyên khí, nguyên khí của ta phóng ra ngoài có thể tạo thành Tượng Vương Thần Thể, đương nhiên cũng có thể hóa thành phi kiếm!”

Y cực kỳ hứng thú, thử làm cho nguyên khí của mình biến thành hình thái phi kiếm, nhưng thử nghiệm vài lần vẫn không thành công.

Hứa Ứng lại hoàn toàn không nhụt chí, tiếp tục thử nghiệm. Có điều hình thái kiếm không giống Tượng Vương Thần Thể, Tượng Vương Thần Thể là tuyến đường vận hành công pháp, có ràng buộc tự nhiên. Hình thái kiếm lại không có ràng buộc, cho nên Hứa Ứng phải tự khống chế nguyên khí, để nguyên khí tạo thành hình thanh kiếm, do đó cực kỳ khó khăn.

“Hay là ta thử khống chế cành liễu trước đã.”

Hứa Ứng thầm suy nghĩ, lập tức truyền nguyên khí vào trong cành liễu rồi dùng thần thức điều động nguyên khí trong đó, cuối cùng chậm rãi buông bàn tay ra.

Cành liễu loạng chà loạng choạng, không ngờ lại trôi lơ lửng trên không trung.

Hứa Ứng vui mừng, suy nghĩ một chút, không ngờ cành liễu lại bắt đầu bay lượn xiêu xiêu vẹo vẹo trên không.

Ngoan Thất thấy vậy sững sờ: “Không ngờ hắn lại làm được... Rốt cuộc câu nói nào của ta chỉ điểm hắn? Ta có thể chỉ điểm hắn, chắc chắn có thể chỉ điểm chính ta!”

Hắn đột nhiên tìm lại tự tin.

Gã họ Hứa kia có là gì? Chẳng qua chỉ là tiểu bối được xà gia chỉ điểm, gã họ Hứa có thể làm được, đương nhiên xà gia cũng có thể làm được!

Hứa Ứng khống chế cành liễu, thi triển kiếm thuật mà mình vừa tìm hiểu được, cành liễu quá nhẹ nhàng, rất khó thi triển, ý nghĩ chỉ hơi dùng sức một chút thôi là không thành chiêu pháp.

Y vụng về khống chế cành liễu, thi triển kiếm thuật mà mình tìm hiểu được hết lần này tới lần khác, học cách khống chế ý nghĩ, thần thức và nguyên khí.

Y tự tìm tòi nhưng tiến triển thần tốc, chẳng bao lâu sau đã tìm hiểu được Ngự Kiếm thuật, khống chế cành liễu thi triển các kiếm chiêu cơ bản!

Ngoan Thất vẫn không nghĩ ra là câu nào, thấy Hứa Ứng đã có thể thi triển Ngự Kiếm thuật tới mức ra hình ra dáng, trong lòng uất ức: “Xà gia có đầu óc này để làm gì?”

Cành liễu bay tới, lơ lửng trên không cách bờ vai Hứa Ứng nửa thước, di chuyển theo thân hình Hứa Ứng, y đi tới đâu thì cành liễu bay tới đó.

Hứa Ứng cau mày suy nghĩ: “Ngự Kiếm thuật của ta đã có thể điều khiển như cánh tay, nhưng không biết nếu không cầm kiếm trên tay có thi triển được kiếm khí kiếm quang hay không?”

Ngoan Thất thấy y khổ sở suy nghĩ, hiển nhiên bị vấn đề khó khăn này ngăn cản, cười nói: “A Ứng, ta nghe nói người thông minh thường có thể suy luận...”

Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, đột nhiên vỗ tay nói: “Ngươi nói quá đúng! Đa tạ chỉ điểm, cuối cùng ta cũng nghĩ ra rồi!”

“Ta còn chưa nói hết... Thôi bỏ đi, ngươi vui là được rồi.”

Hứa Ứng hưng phấn khó tả, vừa khống chế cành liễu thi triển kiếm thuật, vừa nói liến thoắng: “Ngươi nói không sai, suy luận! Ta dùng thần thức khống chế nguyên khí trong cành liễu, thần thức tương đương với cánh tay ta. Ta cầm cành liễu, nguyên khí có thể truyền qua cánh tay ta vào cành liễu, có thể thi triển kiếm khí. Nói cách khác ta có thể làm cho nguyên khí của bản thân thuận theo thần thức không ngừng truyền vào cành liễu, từ đó thi triển kiếm khí, kiếm quang!”

Cành liễu nhanh chóng bay quanh Hứa Ứng và Ngoan Thất, đột nhiên viu một tiếng, một luồng kiếm khí vô hình từ đầu cành cây bắn ra, tạo thành tiếng xé gió sắc bén!

Ngoan Thất vội vàng kéo đuôi lại, kiếm khí lướt sát qua đuôi của hắn, một tảng đá đột nhiên nứt ra, bụi đất bốc lên mịt mù, bị kiếm khí vô hình cắt thành hai nửa!

Hứa Ứng khống chế cành liễu bay tới bay lui, ở đầu cành liễu kiếm khí tung hoành, không gì không xuyên thủng, kiếm khí lóe lên là chặt ngang tán cây của một gốc đại thụ!

Tán cây kia viu một tiếng bay lên, văng xa vài chục thước mới rơi xuống đất!

Ngoan Thất sợ hết hồn, tán cây kia đâu chỉ vạn cân? Nhưng lại bị lực lượng ẩn chứa trong kiếm của Hứa Ứng hất văng vài chục bước, có thể tưởng tượng được uy lực của kiếm này!

Kiếm khí cỡ này, đã sánh ngang với hương hỏa phi kiếm của thần linh!

Hứa Ứng thu cành liễu, cực kỳ vui mừng, cười ha hả nói: “Tiểu Thất, nếu không có ngươi chỉ điểm, chắc chắn ta không thể nắm giữ Ngự Kiếm thuật nhanh như vậy!”

Hứa Ứng lấy hết dũng khí nói: “Có thể thấy đọc sách vẫn rất hữu dụng. A Ứng, cái này... nếu ta chỉ điểm ngươi học được Ngự Kiếm thuật, thế ngươi có thể truyền thụ Ngự Kiếm thuật cho ta được không?”

Hứa Ứng gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là được. Đơn giản thôi.”

Ngoan Thất cố gắng học tập nửa ngày, trong lòng nghi hoặc: “Đơn giản thôi? Chẳng lẽ ngươi lừa ta?”

Hắn lại tiếp tục luyện tập hết lần này tới lần khác, nhưng vẫn không thể làm cho cành liễu bay lên.

Hứa Ứng đành phải để hắn ở một bên, tiếp tục mày mò Ngự Kiếm thuật, đột nhiên lại nghĩ: “Ta sử dụng thần thức và nguyên khí có thể làm cho cành liễu bay lên. Thần thức của ta thừa sức gánh trọng lượng của cành liễu. Như vậy, ta có thể giẫm cành liễu bay lên không?”

Nghĩ cái là làm, y lập tức điều động thần thức, cành liễu lập tức bay lên.

Hứa Ứng giơ chân nhảy lên, hạ xuống cành liễu, cành liễu rơi uỵch xuống đất.

Hứa Ứng thử nghiệm lần hai, cành liễu vẫn không thể gánh chịu trọng lượng của y, lại tiếp tục rơi xuống. Cứ như thế liên tục, trước sau gì cành liễu vẫn không thể vác y bay lên.

“A Ứng, chúng ta tới Ngô Vọng Sơn rồi!”

Ngoan Thất đột nhiên tăng tốc, hưng phấn nói: “Đi mau lên! Nơi này là quê nhà của ta, ông cháu ba đời Ngưu gia chúng ta đều sinh sống trên Ngô Vọng Sơn! Phía bắc của Ngô Vọng Sơn chúng ta là Thủy Khẩu miếu, Thuấn Đế miếu, phía tây là Nghi Lâm tự, phái nam là Hiểu Sơn, phía đông là Điểu Đường Phô. Trong núi của ta đâu đâu cũng có hoa quả, mỗi mùa thu lá vàng, trong núi lại có yêu quái hóa hình chọn những quả cây chín mọng tới chợ ngoài núi đổi lấy gạo và mì ăn.”

Nó chạy lên Ngô Vọng Sơn, chỉ về phía tây, cười nói: “Ngươi nhìn kìa, đó là Nghi Lâm tự, trụ trì trong chùa là yêu thần Bạch Quân Tử... Ơ, Nghi Lâm tự đâu?”

Ngoan Thất ngơ ngác đứng trên núi, đột nhiên kinh hãi nói: “Không đúng! Không đúng! Nghi Lâm tự to như vậy mà chạy đi đâu? Còn Thủy Khẩu miếu! Thủy Khẩu miếu bay đâu rồi? Điểu Đường Phô đâu? Điểu Đường Phô rộng lớn như vậy mà...”

Nó ngửa đầu lên trời, ngơ ngác nhìn bốn phía, miệng lẩm bẩm: “Nơi này có còn là Ngô Vọng Sơn không...”

Hắn quen thuộc với mọi thứ xung quanh Ngô Vọng Sơn, còn thời khắc này bốn phía quanh đây đều là từng ngọn núi thẳng tắp, như đao tước rìu đục, có con sông lớn chảy qua rừng núi, xa xa còn có hồ nước lớn như biển ầm ầm sóng dậy.

Thứ mà y quen thuộc, chỉ còn lại mình Ngô Vọng Sơn.

Đột nhiên đất đai rung chuyển, Ngô Vọng Sơn ầm ầm mọc lên, ngọn núi không ngừng nhô ra từ dưới đất, càng ngày càng cao!

Chỗ Ngoan Thất đang đứng xuất hiện một dốc núi cao chót vót, mọc lên từ giữa ngọn núi cũ ngay trước mặt hắn!

Một lát sau, ngọn núi kia đã cao hơn ngàn trượng, đất đá không ngừng nứt vỡ rơi xuống, phát ra tiếng động ầm ầm.

Ngoan Thất ngẩng đầu nhìn lên, mí mắt không ngừng nhấp nháy, chỉ thấy trên vách đá kia có viết hai chữ.

Vô Vọng.

Ngô Vọng Sơn mà hắn quen thuộc cũng không còn, chỉ còn lại Vô Vọng Sơn.

“Tần Nham Động! Đúng rồi! Chắc chắn Tần Nham Động của ta vẫn còn!” Ngoan Thất vội vội vàng vàng trườn dọc theo sườn núi, đi về phía Tần Nham Động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK