“Hộc, hộc, hộc...” Hứa Ứng dừng bước, cố gắng phân biệt con đường phía trước nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Trong đại điện đồng xanh cách đó không xa, dường như có một bóng người đứng ở cửa điện, vóc dáng yểu điệu, có vẻ là nữ, đang lẳng lặng nhìn y. “Hộc, hộc, hộc...” Hứa Ứng thở từng hơi một, đột nhiên giơ tay phải lên, hai ngón tay cắm vào hốc mắt mình. “Á~~” Y nghiêng đầu gầm lên một tiếng, móc hai con mắt của mình ra, lập tức cắn đứt đầu lưỡi, đâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.